*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Phi ngồi dậy, hôn Quan Hạ Nhi một cái thật kêu.
“Nghĩ thông rồi à?”, Quan Hạ Nhi cười hỏi.
“Nghĩ thông suốt rồi”, Kim Phi nói: “Thật ra bắt đầu từ lúc ta đi theo Khánh hầu đến phía Bắc đánh người Đảng Hạng, trên người ta đã có dấu ấn của nhà họ Khánh.
Bây giờ càng không cần nói, Cửu công chúa đến làng Tây Hà, làng Tây Hà chúng ta càng không thể không có liên quan đến cô ta”.
Bây giờ công tác phòng ngự của làng Tây Hà cơ bản đã hoàn thành, lương thực dự trữ cũng đầy đủ.
Thiết bị vũ khí cũng dẫn đầu thời đại này.
Cho dù người Thổ Phiên có đánh đến hay triều đình phái binh đến, Kim Phi đều tự tin có thời gian ung dung chạy đi.
Nếu thật sự muốn toàn lực làm phản, Kim Phi có tám mươi phần trăm chắc chắn chiếm được Kim Xuyên, tự lập mình làm vua.
Thậm chí có tự tin lật đổ Đại Khang, thay thế vào đó.
Chỉ là không đến bất đắc dĩ, y không muốn làm thế.
Hoàng đế dễ làm thế sao?
Minh quân trong lịch sự có ai là không đấu trí đấu dũng với đại thần, có người nào là không mệt không?
Khó khăn lắm mới sống lại một lần, thành thật làm người giàu có, sống những ngày tốt đẹp không sung sướng hơn sao?
Nhất quyết phải tốn công sức đi đấu với đám bụng dạ xấu xa đó làm gì?
Nhưng bây giờ không thoát được rồi.
Sau khi Cửu công chúa đến làng Tây Hà có nghĩa là y đã bị bắt lên cùng xe chiến với Cửu công chúa.
Nếu sau đó Cửu công chúa bị trừng phạt, cho dù y và Cửu công chúa có quan hệ hay không thì y cũng không thoát được.
Bây giờ điều duy nhất y có thể làm là cố gắng giúp Cửu công chúa đánh thắng trận này, như thế cơ hội lựa chọn mới nhiều hơn.
“Thôi vậy, là phúc không phải hỏa, có là họa cũng không tránh được. Kế hoạch bây giờ chỉ có thể đi theo Cửu công chúa”.
Kim Phi nói: “Nếu ta và Cửu công chúa thắng trận, triều đình còn muốn giết ta, vậy triều đình này thật sự mục nát đến tận xương tủy, trốn một hồi nhưng không thể thoát được cả đời, cùng lắm là làm phản giương cờ nổi dậy thôi”.
“Nếu tướng công đi làm thổ phỉ, ta đi theo tướng công làm vợ thổ phỉ”, Quan Hạ Nhi cười nói.
“Sau đó lại sinh cho ta một đám nhóc thổ phỉ con”, Kim Phi cười xấu xa vùi đầu vào lòng Quan Hạ Nhi.
Cửu công chúa nói muốn lên núi với y làm áp trại phu nhân, Kim Phi chẳng tin đâu.
Nhưng Quan Hạ Nhi nói muốn đi theo y làm vợ thổ phỉ, Kim Phi chẳng chút nghi ngờ.
Mặc dù Quan Hạ Nhi chưa từng đọc sách, cũng không thông minh bằng Cửu công chúa, nhưng là người Kim Phi tin tưởng nhất, không có một trong những.
Kim Phi tin tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể phản bội mình, chỉ có Quan Hạ Nhi là không.
Không có lý do, y chỉ tin như thế.
“Tướng công, ta không muốn đợi sau này nữa”.
Quan Hạ Nhi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Kim Phi nói: “Ta còn nửa tháng nữa là đến kỳ kinh, bây giờ là thời điểm dễ mang thai, lần này chàng đừng… đừng cái đó nữa được không?”
“Nàng biết rồi à?”, Kim Phi hỏi.
Mấy năm nay phụ nữ sinh con giống như đi vào cửa sinh tử.
Mỗi năm không biết có bao nhiêu người phụ nữ chết vì khó sinh.
Quan Hạ Nhi năm nay mới mười tám tuổi, Kim Phi không muốn cô có con sớm như vậy nên vẫn luôn tránh thời kỳ rụng trứng, hơn nữa còn sử dụng biện pháp tránh thai bên ngoài.
“Tiểu Bắc đã nói cho ta biết”, Quan Hạ Nhi nói: “Tướng công, ta biết chàng thương xót cho ta, không muốn ta sinh con sớm như thế, nhưng bây giờ trong thôn đã bắt đầu truyền tin đồn rồi…”
“Nàng quan tâm người khác nói thế nào làm gì? Suy nghĩ của mình quan trọng nhất”.
“Ta cũng muốn có con”.
“Vậy chúng ta phải đợi Tiểu Bắc về nhỉ?”, Kim Phi dùng cách trì hoãn: “Mang thai thì không thể động phòng, Tiểu Bắc lại không có ở đây, nàng muốn ta phải làm sao?”
“Ta mặc kệ, chàng muốn thế nào thì thế ấy”.
Quan Hạ Nhi chơi xấu: “Nếu lần này tướng công lại như thế, ta không mang thai cũng không quan tâm đến chàng nữa”.