Chỉ mình mới biết chuyện của mình, người Thổ Phiên tưởng rẵng trên thuyền đều có nhân viên hộ tống, thế nhưng Cửu công chúa biết rất rõ trong số họ chín mươi phần trăm là người dân bình thường giả vờ mai phục ở đó.
Nhân viên hộ tống tổng cộng cũng chỉ có một ngàn người, Đại Tráng còn dẫn đi một nửa.
Một khi cuộc chiến nổ ra, trên mỗi con thuyền phải có người điều khiển nỏ và máy bắn đá hạng nặng, đồng thời ngăn
chặn gián điệp trong đám binh lính.
Chỉ có ba trăm người đầu tiên thật sự có khả năng chiến đấu trên cạn mà thôi.
"Nếu như chúng ta thật sự không trụ được nữa thì phá cầu cũng không muộn”. Kim Phi nói.
“Có thể kịp không?”, Cửu công chúa hỏi.
"Nhất định là kịp!" Kim Phi tự tin nói.
Cửu công chúa định hỏi Kim Phi sự tự tin của y đến từ đâu thì líĩnh trinh sát chạy tới: "Đại nhân, kẻ địch đã vào Thỏ Nhi Cốc!"
"Bọn chúng có bao nhiêu người?" Kim Phi vội vàng hỏi.
“Ba ngàn người!" lính trinh sát trả lời.
“Không quá chênh lệch so với suy tính của chúng ta”.
Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Hai mắt Trương Lương đột nhiên sáng lên, hỏi: "Toàn bộ đã vào Cốc chưa?”
“Đã đi được nửa đường!" lính trinh sát trả lời. "Một nửa...” Trương Lương quay đầu nhìn Kim Phi.
Nhận được cái gật đầu đồng ý của Kim Phi, anh ta ở một bên hô lớn: "Hắc Tử, phóng khói đi!"
“Rõ",
Một binh lính ném ngọn đuốc đã chuẩn bị sẵn vào lò than. Những cột khói đen bay lên trời!
Một lát sau, một cột khói đen bay hơn mười dặm về phía bắc.
Tiếp đến, cách đó hơn 20 dặm còn có một cột khói khác.
Ở Thỏ Nhi Cốc, Mima đã dẫn theo ba đội người ngựa Thổ Phiên vào trong.
"Đại nhân, ngài xem phía bên kia có khói kìal"
Phụ tá cưỡi ngựa chỉ vào cột khói phía xa nói: “Có phải là người Đại Khang đã phát hiện ra chúng ta không?”
"Chỉ cần người Đại Khang không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta”.
Mima nói: “Thông báo cho những người phía sau cẩn thận, đừng rơi vào ổ phục kích của người Đại Khang!”
“Rõ!” Phụ tá vội vàng phóng đi.
Mima nhìn chăm chăm vào cột khói, trong lòng có một loại dự cảm không lành.
Một giây sau, hàng chục mũi nỏ hạng nặng phóng từ rừng cây hai bên thung lũng, tấn công trực tiếp vào đám đông Thổ Phiên.
"Cẩn thận bị tấn công!"
Người phụ tá hét lên, cuống cuồng bỏ chạy.
Nhưng Mima chợt thở phào nhẹ nhõm.
Hai bên Thỏ Nhi Cốc núi non thoai thoải, rừng rậm hai bên đã bị đốn hạ, muốn phục kích thì phải ẩn náu trong rừng cây cách đó hàng trăm trượng.
Khoảng cách này nằm ngoài tầm phóng của máy bắn đá nên chỉ có thể sử dụng cung nỏ nặng.
Cho dù là cung nỏ hạng nặng, sau khi bay mấy trăm trượng cũng gần như cạn kiệt sức lực, uy lực cũng giảm đi rất nhiều.
Những mũi tên nỏ nặng nề vốn có thể đâm xuyên kẻ địch thành xâu hồ lô, lúc này hầu như chỉ giết chết một hoặc hai người trước khi rơi xuống đất.
"Hari còn nói đây là quân đội tinh nhuệ, thật nhảm nhí!"
Ánh mắt Mima đầy khinh thường
Hản ta dẫn theo ba nghìn cựu chiến binh dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, cho dù đối mặt với số lượng kẻ thù gấp đôi, hẳn ta vẫn có dũng khí hừng hực chiến đấu!
"Mọi người chuẩn bị chiến đấu”.
Mima bình tĩnh ra lệnh.
Binh lính Thổ Phiên lập tức rút đao dài ra, cảnh giác nhìn sườn đồi hai bên.
Nhưng năm phút trôi qua, trên sườn đồi lại không có chút động tĩnh nào.
Thay vào đó là một âm thanh ầm ầm vang vọng từ phương Bắc.