Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

chương 120: phương tam gia 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay Tam gia nhìn chằm chằm nương tử Tiêu huynh đệ, hắn đâu phải người mù chứ.

Hơn nữa lần trước còn kích động chạy như vậy, hắn đuổi theo mà không kịp.

Vì tam gia, Hắc Cẩu hắn hôm nay cũng có thể chấp nhận lương tâm cắn rứt mà làm người bất nhân!

Hắc Cẩu âm thầm giương cao “Hùng tâm tráng chí”, ai ngờ Phương Mãnh nhấc chân đạp mạnh một cái vào mông hắn: “Cút cút cút! Tiểu tử ngươi thèm ăn đòn à, tự mình tìm lấy một cây gậy trở về để lão nương ngươi đánh ngươi đi, nghĩ lung tung vớ vẩn gì đó!”

“Câm cái mồm nhiều chuyện vào cho ta, đừng vô duyên vô cớ mà làm vấy bẩn danh tiếng của người ta.”

Nói xong lại quét mắt về hai phu thê đang dựa sát vào nhau ở nơi xa, Phương Mãnh thở dài, khuôn mặt xám xịt não nề mà đi.

Thấy Tam gia không có ý định kia, Hắc Cẩu cũng nhẹ nhàng thở phào, nếu không có khi bị lão nương đánh thật cũng nên.

“Tam gia, ta sai rồi, là do ta ăn nói vụng về, nói lung tung, ngài chậm chút chờ ta với.” Hắn lăn long lóc bò dậy, đuổi theo Phương Mãnh.

Trên đường trở về thôn, nghĩ đến chuyện hôm nay, Tiêu Thái hỏi: “Tiểu Nguyệt trước kia quen biết Phương tam gia sao?”

Vừa rồi sau khi Phó Nguyệt phát hiện ra đối phương đột nhiên kỳ quái đã hồi tưởng lại trong ký ức xem nàng có quen biết vị này hay không.

Nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra người này.

Khi nàng ở Triệu phủ, ít khi ra phủ, lúc đi ra ngoài đều là làm việc theo mệnh lệnh, sẽ không ở lại bên ngoài du ngoạn.

Bên ngoài phủ quả thực nàng không quen biết nhiều người, nếu từng kết bạn với kẻ máu mặt ở bản địa như thế này thì càng phải nhớ rõ mới đúng.

Thấy Phó Nguyệt lắc đầu, Tiêu Thái liền nói: “Không quen biết thì thôi, chung quy lại chúng ta cũng sẽ không thường xuyên giao tiếp cùng bọn họ.”

Tiêu Thái nắm chặt tay nàng, nói chuyện khác với nàng.

Đã không quen biết thì nghĩ nhiều cũng vô ích, có điều trong lòng hắn đã để lại một tia cảnh giác.

**

Do Phương Mãnh nhìn thấy vẻ mặt xa lạ cảnh giác của Phó Nguyệt, cho nên hắn mới không hề tiếp tục mở miệng giữ người ở lại.

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, hắn chỉ như con chó con mèo mà nàng tiện tay giúp đỡ, làm sao có thể hi vọng người ta nhớ kỹ được chó mèo lưu lạc trên đường trông như thế nào chứ.

Nhưng hắn không thể quên được mùa đông của 5 năm trước.

Quá lạnh. Tuyết rơi lớn liên tiếp suốt hơn nửa tháng liền, rất nhiều người có phòng ngói dung thân còn bị chế.t và sinh bệnh do giá rét chứ đừng nói đến đám cô nhi ăn mày không có nhà để về như bọn họ.

Năm ấy Phương Mãnh cũng mới mười ba tuổi, gầy yếu thấp bé, đi đến bến tàu bốc vác hàng hóa đều bị người ta ghét bỏ vì thể trạng của mình, không ai nhận làm.

Trời giá rét, đồ ăn vốn thiếu thốn, có bà bà lương thiện tặng hai cái bánh bao, đáng tiếc bị đám ăn mày lớn hơn một chút nhìn thấy, bao vây quanh hắn, bắt hắn nộp ra.

Phương Mãnh còn nhỏ tuổi, thân thể yếu sức, nhưng khi đó vẫn là một con sói nhỏ cô độc và hung ác.

Hắn biết không thể tranh cướp lại được đám người này, không nói hai lời, trực tiếp cầm lấy bánh bao không thèm nhai mà nuốt thẳng qua yết hầu.

Đám ăn mày kia thấy thằng bé lùn phản kháng, lập tức nhào lên cướp chỗ bánh bao còn lại trong tay hắn, còn cho ngón tay móc vào miệng hắn, moi vào yết hầu, bắt hắn phải nhổ ra.

Bọn họ không ăn được thì Phương Mãnh cũng đừng hòng ăn.

Phương Mãnh cố gắng ép cảm giác ghê tởm buồn nôn xuống, không chịu nhổ ra.

Cuối cùng đám ăn mày đánh hắn một trận, lột bộ quần áo mỏng manh trên người hắn ra rồi nghênh ngang rời đi.

Phương Mãnh vừa đau vừa lạnh, chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, bước chân đi.

Tuyết rơi đằng đẵng, hắn không biết nên đi về phương nào.

Khi hắn nhìn thấy có một đống cỏ khô thì ý thức sinh tồn trỗi dậy, vùi mình vào trong đó.

Nhưng quá lạnh…… Cỏ khô cũng không thể mang đến cho hắn nhiều ấm áp, hắn đã sắp tê liệt vì lạnh.

Hắn cảm thấy bản thân mình sắp chế.t rồi.

Chế.t đi cũng tốt, có thể sớm nhìn thấy cha mẹ, muội muội, không cần sống giống như chó hoang lúc nào cũng vẫy đuôi lấy lòng van xin lòng thương hại của người khác mà vẫn chật vật để sống, quá mệt mỏi.

Mà lúc Phương Mãnh sắp mất đi ý thức thì có một đôi tay trắng nõn mềm mại đẩy đống cỏ khô trước mặt hắn sang một bên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio