Âm thanh mở cửa phòng vang lên, Kim Đản Đản bước vào, thư ký lui ra ngoài.
Không lâu sau, bởi vì do thuốc mà trong phòng làm việc truyền đến một trận âm thanh ám muội khiến người khác phải đỏ mặt.
Ngọc Đình Đình yên lặng thu mình trong tủ không làm phiền bọn họ.
Có lẽ bọn họ mới là một đôi, cô chỉ là người thừa thôi.
Một lúc lâu sau, âm thanh đó biến mất.
Trong phòng làm việc không còn ai nữa, Ngọc Đình Đình mới rời đi.
Lúc đầu nếu như không có chấp niệm kia, có lẽ cô vẫn là tiểu thư giàu sang quyền thế của nhà họ Ngọc, mà không phải lưu lạc đến nỗi đi làm thuê như vậy.
Cho dù trong lòng cô không cam lòng thế nào, cô vĩnh viễn không thể nào thay đổi được hiện thực, chỉ có thể tìm một người tương tự mình để kết hôn thôi.
Cuối cùng Ngọc Đình Đình gả cho một người đàn ông giàu có hơn cô ta mười tuổi.
Người đàn ông đó có một số tình nhân ở bên ngoài, nhưng anh ta sẽ không đưa bọn họ về nhà, cũng không để bọn họ mang thai con của anh ta.
Con của anh ta chỉ có Ngọc Đình Đình được sinh thôi.
Cuộc sống như vậy ở trong nhà giàu sang đã xem như tốt rồi.
Sáu mươi năm trôi qua, tóc của hai người Kim Đản Đản và Quân Mạch đã bạc.
Con gái bọn họ tìm được một người chồng ở rể, con sinh ra đều mang họ Quân.
Bọn họ có một cặp cháu trai cháu gái.
Cháu trai quản lý công ty rất tốt.
Hai người Kim Đản Đản và Quân Mạch không có việc gì thì đi dạo trong vườn hoa, cãi lộn với nhau.
“Lão Mạch Tử, chân của ông không nhanh nhẹn nữa rồi.
Ông nhất định sẽ đi sớm hơn tôi!” Lúc này Kim Đản Đản đã tuổi rồi, nhưng vẫn nghịch ngợm như một đứa trẻ.
Phía sau, một ông già đẹp lão trên tay cầm gậy thở hổn hển đuổi theo cô: “Lão bà à, bà phải gọi tôi là lão công!”
Gương mặt đầy vết nhăn của Kim Đản Đản mang theo nụ cười tinh nghịch: “Vậy tôi gọi đây, ông nghe cho kỹ đấy.”
“Ừm ~ Bà gọi đi!” Tay của ông già đẹp lão Quân Mạch đặt ra sau tai, sợ không nghe rõ.
Kim Đản Đản nói vào trong tai anh: “Lão… công…” Thấy trên mặt Quân Mạch sắp nở nụ cười, cô nói tiếp: “Công…”
Cô sợ anh không nghe rõ lại gọi thêm vài lần: “Lão công công….
Lão công công…”
Ông già đẹp lão Quân Mạch tức đến nỗi rụng cả một cái răng: “Bà già này! Đừng cho rằng tôi già rồi thì không thể chỉnh được bà!”
Hai người già chân tay không nhanh nhẹn, anh đuổi em em đuổi anh trong vườn hoa.
Đám người làm ở bên cạnh một mặt bất lực nhìn bọn họ.
Hai người này thật sự rất tình cảm, chỉ là hai người đều đã già rồi mà vẫn còn cãi nhau.
Cả một đời ở bên cạnh nhau không rời bỏ nhau, như vậy cũng tốt.
Hai năm sau, Kim Đản Đản qua đời.
Quân Mạch nắm chặt tay cô: “Bà à, tôi sẽ nhanh đến với bà thôi.
Bà không được tìm ông già đẹp lão khác đấy!”
Ngày hôm sau, Quân Mạch cũng đi theo cô rời khỏi nhân thế.
Hoa bỉ ngạn trước ngực anh hóa thành ánh sáng nhỏ màu đỏ rồi biến mất…
Con gái con rể, cháu trai cháu gái vây quanh bọn họ, khóc nức nở.
Đời này Kim Đản Đản đã cùng Quân Mạch trải qua gần năm rồi.
Người đàn ông này rất cưng chiều cô, cô cũng rất muốn sinh cho anh một đứa con trai kế thừa cơ nghiệp.
Nhưng cô vẫn luôn không có thai.
Cho đến một ngày, cô thấy anh đến bệnh viện, cô lo lắng đi theo anh mới biết.
Hóa ra anh không muốn để cô lại phải chịu cảm giác đau đớn khi sinh con nữa, không ngờ anh lại âm thầm làm phẫu thuật vô sinh.
Hôm đó, mắt Kim Đản Đản lập tức đỏ hoe.
Có một người đàn ông yêu cô như vậy, cô còn có lý do gì mà không yêu anh chứ.
Nhưng cho đến chết cô cũng không hiểu, rốt cuộc anh yêu cô ở điểm nào?
( ╭(╯ε╰)╮ cảm thấy thật ngọt thật ngọt!)
Phiên ngoại (Quân Mạch)
Hôm đó, trên sân trượt băng ở trường, nữ sinh nghèo khó Kim Đản Đản kia đã kéo quần tôi xuống.
Cô ấy vậy mà còn nhìn không chớp mắt.
Lúc đó tôi rất muốn móc mắt cô ấy ra.
Vốn dĩ tôi muốn làm khó cô ấy, nhưng ai ngờ cô ấy lại càng to gan hơn kéo quần tôi lên.
Lúc đó tôi xấu hổ đến mức muốn chặt đứt hai móng vuốt đó của cô ấy..