Hiên Viên Dật cảm nhận được cặp mắt nóng bỏng ở bên cạnh, vành tay của hắn liền ửng đỏ, tự đắc nâng cao chiếc cằm: Hừ, nữ nhân kia, hóa ra nàng còn có mắt nhìn, biết dáng người của bổn vương rất đẹp!
Kim Đản Đản đi đến trước mặt hắn.
Hiên Viên Dật ngạo nghễ quay mặt sang chỗ khác, trong lòng thầm chửi rủa: Nữ nhân, vừa nãy còn dám đi tìm người khác, vậy mà giờ lại dám mơ tưởng được chạm vào bổn vương.
Ta sẽ khiến cho nàng phải thèm thuồng, không thể đưa thức ăn đến tận miệng!
Kim Đản Đản chẳng hề để ý tới cơn giận dữ của Hiên Viên Dật.
Nàng đưa tay ra vỗ nhẹ vào ngực hắn, cất lời khen ngợi: “Vương thúc, dáng người tốt phết đó!”
“Khụ!” Hiên Viên Dật ho sặc sụa, vì bị sặc nước miếng mà sắc mặt của hắn bỗng trở nên đỏ bừng.
Kim Đản Đản vội vàng vỗ lên lưng hắn để cho hắn thở đều đặn hơn, vất vả lắm mới vớ được đối phương mang chức Vương gia.
Nàng còn chưa được ăn sung mặc sướng, thì y cũng đừng hòng ho đến chết như vậy!
Nhìn thấy nàng lo lắng cho mình như thế, Hiên Viên Dật nghi hoặc: “Bổn vương đã già đâu, mà sao nàng cứ gọi bổn vương là đại thúc?”
Kim Đản Đản ngước mắt nhìn hắn, chớp chớp cặp mắt to ngấn nước, gương mặt vô số tội + giọng điệu nghiêm túc: “Vương gia, chàng sắp được trở thành bôn tam, còn thiếp sắp trở thành bôn nhị, chàng còn nói mình không già sao?”
Hiên Viên Dật nhíu mày lại: “Bôn tam? Bôn nhị?”
Tại sao cái miệng nhỏ của ái phi luôn thốt lên mấy từ mà hắn chưa hề biết? Chẳng lẽ do hắn thực sự già rồi sao, không thể theo kịp tốc độ phát triển của xã hội thời nay nữa?
Kim Đản Đản nhẹ nhàng nhón mũi chân, vươn tay vỗ lên đầu hắn: “Tiểu Dật Dật, chàng thật ngốc mà.
Bôn tam nghĩa là bảo chàng sắp ba mươi, còn thiếp sắp hai mươi, sự chênh lệch giữa hai ta không hề nhỏ chút nào nha!”
Hiên Viên Dật nắm lấy bộ móng vuốt đang lộn xộn ở trên đầu hắn, khóe mắt giật giật: “Ái phi, xem ra bổn vương chỉ lớn hơn nàng bảy tuổi thôi!”
Kim Đản Đản trợn trắng mắt: “Bốn bỏ năm lên [], gọi chàng một tiếng đại thúc chắc cũng không quá đáng?”
[] Nghĩa là làm tròn số
Năm ấy, khi nàng xuyên tới đây, vẫn là đóa hoa của tổ quốc, lại mang thai đứa con của hắn, sao nàng có thể dễ dàng như vậy được?
Trông thấy sắc mặt của ái phi không được tốt lắm, Hiên Viên Dật lập tức kéo nàng vào trong ngực, liên tục dỗ dành: “Được được, ái phi muốn xưng hô thế nào thì xưng hô như vậy!”
Nghĩ đến chuyện vừa nãy nàng đi gặp người khác, sắc mặt của Hiên Viên Dật bỗng chốc lạnh xuống.
Hắn giữ chặt lấy cằm của Kim Đản Đản, ánh mắt toát ra vẻ nguy hiểm: “Ái phi, nàng nên bồi thường cho bổn vương!”
“A? Ở đây sao?” Kim Đản Đản đảo mắt nhìn khắp nơi.
Vận động ở suối nước nóng tuy có chỗ ẩn nấp tốt, nhưng giữa ban ngày ban mặt làm thế cũng không được tốt lắm.
Vậy là mất hết liêm sỉ rồi!
Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Dật kề sát đến gần, khóe miệng mang theo ý cười xấu xa: “Nếu ái phi không ngại, thì bổn vương tùy ý làm vậy!”
“Tùy cái đầu quỷ nhà chàng!” Kim Đản Đản vươn móng vuốt đẩy gương mặt đẹp đẽ của hắn đi xa, rồi mau chóng bước ra bên ngoài.
Sắc mặt của Hiên Viên Dật trở nên lạnh băng.
Nàng cự tuyệt hắn, có phải là do đang nghĩ đến người khác!
Duỗi tay kéo nàng lại, hắn lôi Kim Đản Đản vào trong lồ ng ngực mình, không cho nàng thêm cơ hội nói nữa, lập tức chặn đôi môi của nàng lại.
“Ưm ~ Ưm ~” buông ra…”
Kim Đản Đản nhíu mày rồi vùng vẫy, đáng lẽ ra nàng không nên ở đây!
Nàng càng giãy giụa, Hiên Viên Dật càng tức giận, cặp mắt hắn trào dâng mây mù gió nổi: Nữ nhân, nàng đừng mong nghĩ đến ai khác!
Hắn duỗi tay xé nát bộ đồ của Kim Đản Đản, khiến cho thân hình nhỏ bé của nàng phải run rẩy tột độ.
Trong lòng nàng ngàn vạn lần muốn chống cự, tại sao kiếp này của nam nhân nhà mình lại cởi mở như vậy, cứ mãi chẳng thể ăn no.
Suối nước nóng phập phồng bóng nước, còn lẫn cả tiếng hít thở hỗn loạn của hai người.
Bầu trời tối đen, cuối cùng Kim Đản Đản cũng thoát ra khỏi nanh vuốt của ma quỷ.
Nàng yếu ớt ngồi xổm trên mặt đất, ôm bả vai thấp giọng khóc nức nở.
“Ư ư ư ~ đau chết bé con rồi, mệt chết bé con rồi, muốn bãi công lắm rồi.
Cái chức Vương Phi này lão nương không làm nữa!” Bờ vai nhỏ nhắn của nàng run rẩy, trên người toàn là ấn kí dâu tây, vô cùng oan ức..