Tiểu Hắc Long nhỏ giọng
【 Ký chủ, ký chủ? Cô còn ý thức không đó? 】
Nam Nhiễm không trả lời vấn đề ngu xuẩn như vậy của hệ thống.
Chỉ ngẩng đầu một hơi uống cạn ly rượu nhỏ kia.
Choang một tiếng.
Tùy tay ném ly rượu trong tay đi.
Đứng dậy.
Sợi tóc màu đen rối tung, che khuất gương mặt hơi say.
Đôi môi hồng nộn sau khi uống rượu, trở nên cực kỳ mê người.
Cô ngẩng đầu.
Nhìn về phía Ninh Dã.
Sau đó, duỗi tay.
Vẫy vẫy
"Cô, lại đây."
Ninh Dã lập tức đi tới trước mặt Nam Nhiễm.
Cũng không biết Nam Nhiễm là cố ý hay vô tình.
Chỗ cô đứng, vừa vặn chặn ngay lối đi duy nhất để rời khỏi căn phòng này.
Bạn nghĩ Ninh Dã không muốn rời đi sao?
Là do cô ấy không đi được.
Nên mới chỉ có thể ở lại chỗ này làm người rót rượu.
Người vừa uống rượu.
Tốt nhất vẫn là đừng chọc đến.
Dù sao mạch não cùng người bình thường không giống nhau lắm.
Nam Nhiễm thấy Ninh Dã đi chậm rì rì.
Cô bĩu môi
"Chậm như vậy."
Nói một câu.
Duỗi tay liền túm người qua.
Trong nháy mắt khi bị túm được.
Cảm giác đau đớn ở cổ tay làm Ninh Dã khó có thể duy trì nổi ý cười trên mặt.
Cô tay của cô, sẽ không bị Nam Nhiễm bóp gãy đấy chứ?
Ninh Dã muốn hất tay Nam Nhiễm ra.
Nhưng, nhìn đống " tàn thi " nằm đầy đất kia, Ninh Dã lại ngừng kích động trong người lại.
Một đám đàn ông đều không ngăn nổi.
Một đứa giả nam như cô vẫn là đừng nếm thử.
Ninh Dã rất phối hợp
"Nam đại nhân, tôi đỡ ngài ra ngoài tản bộ?"
Nam Nhiễm nhìn chằm chằm Ninh Dã hơn nửa ngày.
Cơn ngươi đen nhánh, tràn đầy sương mù.
Trong lòng Ninh Dã hơi có chút ý xấu.
Sau đó liền nghe thấy thanh âm cắn răng của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm hờ hững,
"Lại đây để tôi cắn hai cái."
Ninh Dã
"······"
Sao cô lại cảm thấy, Nam Nhiễm sẽ cắn đứt thịt cô xuống chứ?
Ninh Dã do dự,
"Cái này ······"
Vừa nói, vừa định rút tay của mình ra.
Kết quả.
Nam Nhiễm nắm chặt, không chút xê dịch.
Nam Nhiễm từng bước một đi về hướng Ninh Dã.
Thấp giọng lầm bầm lầu bầu,
"Một viên pha lê nhỏ thế này, có thể được tôi cắn, trong lòng rất vui vẻ nhỉ?"
Ninh Dã từng bước lùi về sau dựa lên chân tường.
Nội tâm một trận phun tào.
Má nó.
Cô mới là viên pha lê nhỏ.
Bị cô cắn, có chó mới vui vẻ!
Lúc nghĩ như vậy.
Ninh Dã đã không thể lui được nữa.
Lui đến tận góc tường.
Sau đó.
Cô lại nghe được thanh âm cắn răng của Nam Nhiễm.
Tiếng cắn răng không đáng sợ.
Bị ánh mắt đen như mực còn mang theo sự hưng phấn kia của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm, mới làm nội tâm người ta sụp đổ đó biết không trời?
Ninh Dã đã sống không còn gì luyến tiếc.
Dùng một bàn tay ôm chặt ngực mình.
Được rồi.
Cắn đi.
Chỉ cần không chỗ cô che lại.
Chỗ nào cũng được.
Nam Nhiễm đè người lên tường.
Trái phải nhìn chằm chằm Ninh Dã, lại không hài lòng.
Nói thầm một câu,
"Sao cô lại nóng như vậy?
Thân là viên pha lê, chẳng lẽ không có một chút tự giác phải tự động điều tiết nhiệt độ cơ thể sao?"
Ninh Dã nỗ lực giữ vững mỉm cười,
"Vâng, Nam đại nhân, tôi nhớ kỹ.
Bây giờ tôi liền đi điều tiết nhiệt độ cơ thể.
Lập tức về liền!"
Nói xong Ninh Dã liền muốn chạy.
Tốc độ của cô ấy đúng là rất nhanh,
Chỉ tiếc.
Nam Nhiễm không buông tay.
Vẫn luôn kéo cổ tay cô ấy.
Kết quả, một giây liền bị túm trở về.
Đè lên tường.
Nam Nhiễm nhỏ giọng nói một câu,
"Nể mặt cô là một viên pha lê cái.
Tôi khoan dung rộng lượng một chút."
Nói xong liền dùng bàn tay nhẹ nhàng đè bả vai Ninh Dã.
Ninh Dã cao hơn Nam Nhiễm cỡ cm.
Nam Nhiễm nhón chân.
Kề lại gần.
Ninh Dã đã sống không còn gì luyến tiếc.
Cho rằng mình sắp phải chết trên tay quỷ say rượu này.
Rầm một tiếng!
Cửa phòng bị một chân đá ra.
Rào rạt, một đám người áo đen tiến vào.
Nháy mắt liền phá hỏng cửa phòng.
Lúc Nguyễn Mặc tiến vào.
Liền nhìn thấy Nam Nhiễm dựa đang lên người Ninh Dã, còn thực chủ động mà nhón chân lên.
Mà đồng chí Ninh Dã lại ôm tư thế thấy chết không sờn.