Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

chương 123

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không bao lâu.

Nam Nhiễm liền dùng chăn bọc Nguyễn Mặc kín mít.

Đi ra ngoài.

Chị Thanh trừng lớn mắt.

Vội vàng ngăn cản nghệ sĩ nhà mình lại.

"Em, em làm gì thế?"

Nam Nhiễm luôn làm ra những hành động khiến người khác kinh ngạc.

Theo lý mà nói, quen rồi.

Nhưng.

Má nó.

Mạch não của cô rốt cuộc tạo thành kiểu gì vậy.

Sao mỗi lần đều có thể khiến chị hãi hùng khiếp vía đến vậy?

Nguyễn Mặc nhìn Nam Nhiễm.

"Còn chưa tỉnh rượu?"

Chị Thanh nghe thấy Nguyễn Mặc nói chuyện.

Nhịn không được nhìn về phía hắn.

Liền thấy được dấu răng trên cổ hắn,

Hơ~

Có phải quá kịch liệt rồi không vậy.

Còn có.

Nhân vật..

Có phải ngược rồi không?

Tại sao lại là Nam Nhiễm ôm Nguyễn Mặc.

Tại sao lại xảy ra trên người Nguyễn Mặc trên?

Đầu óc chị Thanh ngưng trệ.

Nam Nhiễm mở miệng

"Em cảm thấy sẽ có người nhân lúc em không có nhà mà tới trộm anh,

Sau đó dùng anh uy hiếp em.

Vẫn là giấu đi thì hơn."

Nói xong, Nam Nhiễm tiếp tục ôm Nguyễn Mặc đi ra ngoài.

"Này này này này."

Thanh tỷ ngăn lại.

Chị thật sự không hiểu nổi mạch não của Nam Nhiễm được tạo theo kiểu gì.

Chỉ có thể trấn an,

Chị Thanh giải thích

"Tiểu Nhiễm, em yên tâm, hắn có chân, có chân.

Là một người sống sờ sờ.

Sao lại có người tới trộm người chứ?"

Nam Nhiễm không chịu nghe,

Tại sao không thể có người trộm dạ minh châu?

Trên thế giới này chỉ có một viên này.

Người mong ước rất nhiều.

Là cô tiên hạ thủ vi cường, bắt hắn tới tay đó?

Nam Nhiễm bị những người này ngăn trở khiến cho có hơi không kiên nhẫn.

Nguyễn Mặc bỗng nhiên mở miệng,

"Nếu em không yên tâm, có thể cho người bảo vệ anh."

Tuy rằng, hắn cũng không hiểu rốt cuộc cô đang lo lắng điều gì.

Tại sao lại lo hắn bị trộm đi như vậy.

Hắn không thích bị người khác trông giữ bảo hộ.

Nhưng nếu có thể để cô thả lỏng hơn.

Cũng không phải không thể chịu đựng được.

Ba giờ sau.

Cả một tòa lầu đều bị vệ sĩ áo đen bao vây.

Mà trong nhà Nam Nhiễm.

Có mười mấy vệ sĩ.

Nhanh chóng thiết lập Cameras.

độ không góc chết.

Cơ hồ đã đạt tới trình độ ba bước một tên vệ sĩ.

Mà trên giường Nguyễn Mặc ngủ.

Vệ sĩ áo đen vây quanh một vòng.

Ờ, nên hình dung thế nào đây?

Giống như lúc đón sinh nhật, xung quanh bánh kem trắng trắng sẽ cắm một vòng nến.

Đúng.

Đám người áo đen này, giống như những ngọn nến đen vậy.

Quả thực đã đạt đến trình độ tường đồng vách sắt.

Cuối cùng.

Nam Nhiễm lần nữa đặt Nguyễn Mặc lên giường.

Chị Thanh đứng ngoài phòng ngủ, dùng ánh mắt nhìn kẻ điên mà nhìn Nam Nhiễm.

Chẳng lẽ quay tiết mục chịu áp lực quá lớn?

Ngày thường không nhìn ra mà.

Đây là sắp điên rồi?

Lăn lộn như vậy.

Nam Nhiễm cũng nên đi rồi.

Trước khi đi.

Cô nhìn người áo đen đứng ở cửa kia.

Dường như là người cầm đầu của những người này.

Người áo đen không ngờ Nam Nhiễm sẽ dừng lại, vẫn luôn nhìn hắn.

Nam Nhiễm mặc một thân quần áo nhàn hạ.

Trên mặt trang điểm nhẹ.

Trang điểm đơn giản.

Cũng đã cực kỳ đẹp mắt.

Cô cúi đầu.

Nhìn móng tay của mình.

Nửa ngày sau.

Cô nói

"Đừng làm chuyện ngu ngốc."

Người áo đen rối rắm.

Mình đang bị dạy dỗ sao?

Nhưng thật ra hắn không cảm thấy buồn cười.

Bởi vì video lần trước Nguyễn Mặc bị bắt cóc hắn cũng từng xem qua.

Chính là cô gái này, mặc váy đen, cứu Nguyễn Mặc đi.

Người áo đen gật đầu

"Được."

Nam Nhiễm nhìn hắn,

"Trong phòng ngoại trừ Nguyễn Mặc, bất kể là ai cũng không được đi lại.

Ngay cả anh cũng không được."

Người áo đen hơi khựng lại.

Gật đầu

"Được."

Cuối cùng.

Nam Nhiễm cũng đi rồi.

Chị Thanh tỷ hướng về phía người áo đen làm một thủ thế xin lỗi.

Bảo hắn thông cảm nhiều hơn.

Dặn dò xong rồi.

Lúc này mới đi.

Màn đêm buông xuống.

Bên ngoài chợ đêm xa hoa trụy lạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio