Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

chương 133

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mỗi lần Dịch Yếm nhìn thấy biểu cảm sửng sốt rồi hoài niệm của Thần đế, hắn đều cúi đầu nhếch môi cười châm biếm.

Nhìn thấy khuôn mặt này, nhớ tới mẫu phi hồ ly kia của hắn sao?

Ha ha, trong lòng hắn chỉ có sự giễu cợt với ghê tởm khó tả.

Trên đường trở về Khúc Hòa Cung, Dịch Yếm tăng tốc độ, Điền Sinh đi bên cạnh cũng bước nhanh hơn để theo kịp chủ tử.

Mấy năm qua, Điền Sinh luôn thận trọng hầu hạ chủ tử, hắn khá hoạt bát nhanh nhẹn, khéo ăn khéo nói, ngoan ngoãn nghe lời, chọc ba người cung nữ ở Khúc Hòa Cung cười vui vẻ.

Ai cũng yêu thích Điền Sinh, có cái gì ngon, họ cũng chừa phần cho hắn.

Điền Sinh có thể cảm nhận được tâm trạng của điện hạ khi hồi cung, chỉ khi ở Khúc Hòa Cung, điện hạ mới có thể thả lỏng một chút. Bên trong là một thế giới, bên ngoài lại là một thế giới khác.

Lúc nào cũng có người cười nhạo hắn đi theo đứa con yêu quái, đi theo một chủ tử đã được định sẵn là không có tương lai.

Tương lai rộng mở sao, bọn họ làm nô tài đã không có tiền đồ gì rồi, tất cả phải trông chờ vào tiền đồ của chủ tử.

Người ta dù có kém thì cũng là một hoàng tử, hắn là nô tài, đi theo hầu hạ bên người hoàng tử, còn đòi tiền đồ gì nữa chứ.

Tới cửa cung, Điền Sinh bước nhanh vượt qua Dịch Yếm, đi trước mở cửa để chủ tử vào.

Vừa vào cung, đập vào mặt là một cổ không khí trong lành, đó là mùi hương của các loại cây xanh, vài cái cây đã nở ra những đóa hoa nhỏ, tươi tắn đáng yêu.

Những năm này, mỗi tất đất trong sân đều được sử dụng, ngay cả vách tường cũng được tận dụng, trên tường toàn là hoa loa kèn, nở rộ rực rỡ.

Trong sân ngổn ngang hoa quả, có một đường ruột dê băng qua vườn rau và bên dưới giàn nho, cảm giác giống như được gột rửa tâm hồn vậy.

Đường ruột dê: mô tả một con đường quanh co và gồ ghề, cũng giống như " đường ruột "

Điền Sinh liền hỏi: “Điện hạ, người có muốn thông báo Hồng Uyên tỷ chuẩn bị cơm không, hay là một lát nữa?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Yếm lộ ra ý cười nhẹ, không nhìn kỹ sẽ không thấy: “Dùng bữa thôi.”

Điền Sinh thong thả bước tới phòng ăn, bên trong là ba cô cung nữ đang bận bịu. Nói đúng hơn, là chỉ có Nhạn Trúc với Phí Xuân vội vàng, Phù Gia đứng một bên nhìn, lâu lâu giúp thêm lửa.

Nhạn Trúc với Phí Xuân ngầm thừa nhận vị trí lãnh đạo của Phù Gia. Trước mặt điện hạ Phù Gia là người được sủng ái, với lại các nàng được Phù Gia mang tới, chắc chắn không có cửa vượt qua Phù Gia.

Cuộc sống hiện tại của các nàng trôi qua rất tốt, mỗi ngày ngoại trừ việc nấu cơm thì là bận chăm sóc vườn rau, hoặc là quét dọn vệ sinh.

So với ở Dịch Đình, thì thật sự rất thoải mái, và điều quan trọng nhất đó là, ở Khúc Hòa Cung, các nàng rất tự do.

Phí Xuân làm vài món ăn, tuy không bằng ngự trù, nhưng mùi vị cũng không tê, với lại Dịch Yếm cũng không kén ăn.

Làm bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, thường sẽ không có dư. Dù gì trong lòng Phù Gia, Dịch Yếm là một đứa trẻ ngoan ngoãn không kén ăn.

Phù Gia rất hài lòng Phí Xuân và Nhạn Trúc, nếu không chỗ này lớn như vậy chỉ có mình cô làm sẽ mệt chết.

Rồi còn có vườn rau lớn nữa chứ, xem ra Dịch Yếm rất thích trồng trọt, cho dù có thể lấy cơm ở Ngự Thiện Phòng, hắn vẫn muốn trồng rau.

Chuyện duy nhất khiến Phù Gia thấy mất mát đó là, mấy năm nay Phí Xuân không mang thai, từ đầu tới cuối không ra khỏi Khúc Hòa Cung, cũng không thấy nàng ta lén phén với tên thị vệ nào.

Điền Sinh ùa vào phòng ăn: “Hồng Uyên tỷ, điện hạ đã về, có thể lên cơm rồi.”

Phí Xuân với Nhạn Trúc tay chân nhanh nhẹn, mang đồ ăn đặt lên bàn, sau đó đứng một bên nhìn Dịch Yếm ăn.

Dịch Yếm thấy bát canh trên bàn, loại thuốc này hầu như ngày nào cũng có trong canh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio