Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Thảo Vũ
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi trong chốc lát, khi nãy nói nhiều như thế thật sự quá khát nước. Ngay lúc nàng đang định tới bờ sông uống nước, khóe mắt thoáng thấy nam nhân mặc xiêm y trắng trở lại.
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng ngồi xuống: “Quốc sư đại nhân, nô gia còn tưởng ngài đi luôn rồi, hù chết nô gia.”
Tiểu Ác: “Ọe…”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Tiểu Ác, tuy rằng ta biết bộ dáng này rất ghê tởm, rất đỏm dáng, nhưng người cũng đừng có như thế chứ, phải giữ chút mặt mũi lại cho ta chứ, ta chỉ làm theo điều ngươi yêu cầu thôi mà.
Nam Vũ Thiên Lê đi qua, ném một con gà rừng đã chết tới trước mặt nàng.
“Ăn.”
“Gà rừng! Bộ lông của nó trông đẹp đó. Quốc sư đại nhân, ngài bắt được ở đâu vậy?”
Nam Vũ Thiên Lê: “Không phải muốn ăn à?”
“Nô… gia, nô gia không biết xử lý nó thế nào.”
Nam Vũ Thiên Lê khẽ nhếch mày, sau đó hít một hơi. Hắn thật sự không nhịn được mà muốn đánh chết nữ nhân này.
Cuối cùng, Nam Vũ Thiên Lê đành nhẫn nhịn mà nhặt con gà rừng trên đất lên, dùng đôi bàn tay trắng nõn thon dài của hắn xử lý con gà rừng đó.
Nguyễn Tiểu Ly cũng hơi kinh ngạc.
Nàng đã giày vò hắn tới mức này rồi, không phải nam chính sẽ lười không thèm quan tâm nàng hay sao? Vì sao còn hạ mình đi xử lý gà rừng nữa nhỉ?
“Tiểu Ác, ta cảm thấy nam chính có gì đó không thích hợp, ngàn vạn lần đừng có gì nhé, bằng không những điều chúng ta đã làm chẳng phải đều trở nên thừa thãi sao.”
Tiểu Ác lắc lắc cái đầu nhỏ của mình: “Không có chuyện lệch đâu. Chắc chắn là nam chính cũng đói bụng nên mới tự động thủ, cô chỉ là người được hưởng ké mà thôi. Cô tưởng rằng nam chính sẽ nướng gà cho cô à, không thể nào.”
Có phải nam chính mấy thế giới trước đều thích cô nên cô mới có những ảo tưởng này hay không? Thế giới này sẽ không có chuyện đó, bình thường các nam chính sẽ không thích nữ nhân ghê tởm thế này đâu.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi lù lù bên cạnh đợi ăn.
Cả quá trình, Nam Vũ Thiên Lê đều đưa lưng về phía Nguyễn Tiểu Ly. Hắn không muốn thấy Nguyễn Vũ Thường.
Một đôi tay trắng tinh không tì vết giờ lại dính máu gà rừng. Nam Vũ Thiên Lê nhanh tay xử lý con gà. Cũng may bên cạnh có dòng suối nhỏ, hắn rất nhanh đã xử lý xong cả con gà rừng ấy.
“Ngươi đi nhặt một ít củi về đây.”
“Nhặt củi? Muốn loại củi thế nào? Dài hay ngắn, dày hay mỏng?”
“Ngươi ngồi đi.”
“Ừm, hả? Quốc sư đại nhân, không phải ngài sai nô gia đi nhặt củi sao, có phải ngài chê nô gia cái gì cũng không hiểu hay không? Quốc sư đại nhân, ngài hãy nghiêm túc, kỹ càng phân phó một lần, nô gia chắc chắn sẽ hiểu mà.”
“Ngươi câm miệng.”
“A…”
Dưới ánh trăng, Quốc sư đại nhân cao quý đang bận rộn nhặt củi nướng gà rừng.
Đối với Nam Vũ Thiên Lê, hôm nay chắc hẳn là một ngày gian nan và chật vật trong mười mấy năm qua. Sau khi từ vách núi lăn xuống dưới, xiêm y trắng của hắn đã bị rách một tay áo. Bởi vì che chở cho Nguyễn Vũ Thường, hắn đã dùng cả cơ thể mình, thế nên trên quần áo đã bị bẩn rất nhiều chỗ.
Thứ dơ nhất trên người Nguyễn Vũ Thường là chiếc áo ngoài, còn hắn thì đến cả áo trong cũng nhuốm bẩn.
Tâm trạng Nam Vũ Thiên Lê không tốt làm sơn động đặc biệt lạnh lẽo, áp suất rất thấp.
Nguyễn Tiểu Ly ngoan ngoãn không nói lời nào, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống, sợ sẽ chạm phải điểm mấu chốt của nam chính, chọc hắn một đao giải quyết mình luôn.
Tiểu Ác: “Nam chính không có khả năng thích cô đâu. Hahahaha, ta cảm giác cô chỉ cần nói thêm một câu nữa là hắn sẽ đánh chết cô đấy.”
“Tiểu Ác, ta nghi ngờ ngươi lấy việc công làm việc tư, mục đích là muốn xem náo nhiệt.”
Tiểu Ác: “Ta không có, ta vô tội, cô đừng có nói bậy mà vu oan ta.”
“Nếu ngươi ít dùng cái giọng điệu hả hê khi thấy người gặp họa đi thì ta cũng không tới mức nghi ngờ ngươi!”
“Hì hì, ông đây thích xem nam chính dỗi cô đấy, thì sao?”
Trong lúc nói chuyện, Nam Vũ Thiên Lê đã nướng xong gà. Hắn lấy một chiếc lá cây lớn sạch sẽ, sau đó xé con gà nướng thành mấy phần rồi đặt trước mặt Nguyễn Tiểu Ly.
“Ăn đi.”
Nguyễn Tiểu Ly cầm một miếng gà nướng lên nhét vào miệng. Oa, ăn cũng khá ngon đó, tuy rằng không có vị mặn nhưng thịt nướng vừa chín tới, rất ngọt mềm.
“Quốc sư đại nhân, ngài không ăn sao?”
“Ta không đói bụng.”
Nam Vũ Thiên Lê đang tức giận, cho dù có đói bụng thì hiện tại cũng no rồi.
Nếu hắn đã nói không đói bụng vậy thì nàng sẽ không khách sáo nữa. Nguyễn Tiểu Ly vui sướng ăn uống thỏa thích.
Nam Vũ Thiên Lê vốn định yên lặng đi đả tọa, nhưng nhìn Nguyễn Vũ Thường lộ vẻ ra đặc biệt vui vẻ mà ăn từng miếng từng miếng thịt nướng của mình, cơn tức trong lòng tức khắc giảm đi một ít, vậy mà hắn còn cảm thấy việc nướng gà rừng cũng khá đáng giá.
Nam Vũ Thiên Lê ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Đêm càng lúc càng khuya, ban đêm rất lạnh, Nguyễn Tiểu Ly kéo chặt chiếc áo của Nam Vũ Thiên Lê trên người lại, cũng may là nó che được hết cơ thể nàng.
Y phục nàng mặc bên trong là loại vải mỏng lại còn hở hang, không giữ được ấm chút nào. Nam chính đưa nàng cái áo này…
Tiểu Ác: “Nam chính là chính nhân quân tử. Thấy cô lộ vai, hắn ghê tởm đến đau mắt.”
“Tiểu Ác, thật ra đôi khi ngươi có thể câm miệng đấy.”
Nào có hệ thống nào độc miệng như vậy chứ.
Nàng ăn uống no đủ liền mệt rã rời, vì thế cũng không tiếp tục hành hạ Nam Vũ Thiên Lê nữa.
Ánh trăng trong hẻm núi rất tròn cũng rất sáng, khiến cho cả sơn động như được phủ thêm một tầng sa mỏng màu bạc.
Ban đêm đặc biệt yên tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng trong bụi cỏ thì cũng chỉ còn lại tiếng nước chảy ào ào của dòng suối nhỏ bên cạnh cùng với hai tiếng hít thở khẽ khàng.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tiểu Ly bị đánh thức.
Nam Vũ Thiên Lê đưa tay lay Nguyễn Tiểu Ly tỉnh. Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy một đội hắc y nhân đang ẩn nấp ở nơi xa. Đó đều là ám vệ của Nam Vũ Thiên Lê, quả nhiên là đến vô ảnh đi vô tung, tới lặng yên không một tiếng động.
“Đi thôi.”
“À.” Nguyễn Tiểu Ly nhanh chân đuổi kịp Nam Vũ Thiên Lê.
Trên tay ám vệ cầm một cái áo choàng màu xanh sẫm. Hắn vươn tay phủ lên cho Nam Vũ Thiên Lê.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn trên người mình bẩn thỉu, không còn mùi thơm thì tức khắc không nhịn được: “Còn xiêm y không?”
Nam Vũ Thiên Lê quay đầu lại, hỏi: “Sao vậy?”
“Y phục trên người ta dơ quá, ta muốn thay, ta muốn tắm gội thay quần áo.” Nguyễn Tiểu Ly ngửi ngửi người mình một chút: “Còn có huân hương.”
Nam Vũ Thiên Lê đen mặt: “Đi, trở về rồi thay.”
Nữ nhân thật phiền toái.
Nam Vũ Thiên Lê ôm Nguyễn Tiểu Ly bay lên vách núi. Phía trên vách núi sớm đã chuẩn bị xe ngựa chờ bọn họ. Nhưng xe ngựa chỉ có một chiếc…
Nguyễn Tiểu Ly và Nam Vũ Thiên Lê ngồi chung một chiếc xe ngựa. Cả hành trình, Nam Vũ Thiên Lê đều nhắm mắt không nói lời nào, Nguyễn Tiểu Ly cũng chuyên tâm thưởng thức chén trà trên bàn, không trêu chọc hắn.
Vừa đến khách , Nguyễn Tiểu Ly không chờ kịp mà nhanh chóng đi xuống.
Lúc nãy ở trên đường có nghe nói tỳ nữ của nàng còn sống.
“Bích Thanh, ta muốn thay quần áo.”
Bích Thanh đi ra: “Cô nương, nước tắm của người đã chuẩn bị xong.”
Nguyễn Tiểu Ly theo chân Bích Thanh rời đi.
Nam Vũ Thiên Lê ngồi trong xe, mở to mắt liếc nhìn chiếc áo ngoài dơ bẩn bị ném lại. Lúc nãy khi Nguyễn Vũ Thường nhảy xuống xe ngựa đã vứt nó lại.
Nam Vũ Thiên Lê nhặt chiếc áo ngoài lên: “Sơ Nhất, giặt sạch.”
Sơ Nhất: “Rõ.”