Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Ngọc Yến
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
“Tại sao Quốc sư đại nhân không nói gì? Ngài cảm thấy điệu múa của nô gia như thế nào?” Dù hắn không biết sở thích của Hoàng đế, nhưng chắc vẫn đánh giá được điệu múa của nàng chứ nhỉ?
“Rất tốt.” Hắn lạnh nhạt đáp lại.
Có thể làm cho nam chính nói ra hai chữ rất tốt thì đó chính là đặc biệt tốt. Tâm tình của Nguyễn Tiểu Ly lập tức trở nên sung sướng, nàng cảm thấy nhiệm vụ phản diện tối hôm nay hoàn toàn có thể thành công.
Nam Vũ Thiên Lê hơi mím môi. Bích Thanh từ xa đi tới hành lễ với hắn, sau đó hướng về phía Nguyễn Tiểu Ly nói: “Cô nương, khúc nhạc kia đã luyện xong. Cô nương có muốn đến hợp phách không?”
“Được, ta lập tức tới ngay.”
Nguyễn Tiểu Ly lui ra phía sau một bước, hành lễ: “Quốc sư đại nhân, nô gia còn có chuyện quan trọng, xin cáo lui trước.”
Không đợi Nam Vũ Thiên Lê mở miệng, Nguyễn Tiểu Ly đã theo Bích Thanh rời đi.
Đi gấp như vậy, vũ khúc đó quan trọng đến thế sao? Có lẽ với nàng mà nói, nó thật sự rất quan trọng.
Trên đường đi còn nói thích hắn, vậy mà vừa vào cung được mấy canh giờ đã thích người khác. Là do yêu thích của nàng quá rẻ mạt, không đáng tin hay là ai có quyền vị cao thì nàng sẽ thích người đó?
Trong lòng Nam Vũ Thiên Lê vừa phiền muộn vừa buồn cười. Hắn cũng lười để ý đến chuyện này, nhanh chóng xoay người rời đi.
...
Cả ngày hôm nay, Nguyễn Tiểu Ly đều bận rộn chuẩn bị cho yến hội buổi tối.
Sắc trời từ từ tối xuống, toàn bộ hoàng cung cũng bắt đầu rộn ràng hẳn lên, trên hành lang cung điện treo đầy đèn lồng.
Cung nữ thái giám nô nức qua lại để dọn thức ăn và rượu ngon dùng cho yến hội lên. Bên ngoài cung có không ít xe ngựa của các đại thần đang đỗ.
Hai nước nghị hòa thành công, tránh được chiến loạn là một chuyện cực kỳ vui mừng. Quốc sư đại nhân không hổ là thần nhân, chỉ một lần đi sứ Nam Dữ đã nghị hòa thành công.
Yến hội tối hôm nay là để chúc mừng hai nước nghị hòa, cũng là tiệc mừng sau giai đoạn chiến loạn vừa rồi. Trong đó, Quốc sư đại nhân là người có công lao lớn nhất.
Các đại thần từ tam phẩm trở lên đều có thể mang theo gia quyến vào cung dự tiệc. Toàn bộ đại điện được bày biện đầy ắp bàn, vị trí của quan viên cũng được phân chia theo quan hàm từ cao xuống thấp.
Không cần phải nói, vị trí trên cùng nhất định là thuộc về Hoàng đế, bên tay trái Hoàng đế là chỗ ngồi của Quốc sư đại nhân Nam Vũ Thiên Lê, xuống phía dưới chút nữa là của các hoàng tử và công chúa. Hậu điện có một cái rèm, sau rèm là chỗ ngồi của phi tần hậu cung.
Sau khi tất cả mọi người đã ngồi xuống, Hoàng đế Đông Dữ bèn bưng chén rượu đứng dậy nói: “Lần đi sứ Nam Dữ nghị hòa này không thể bỏ qua công lao của Quốc sư đại nhân, một lần đã nghị hòa thành công tránh cho hai nước chiến loạn. Tại đây, Trẫm thay mặt Đông Dữ cảm tạ Quốc sư.”
Hoàng đế đã bốn mươi tuổi, người mặc long bào, bên miệng còn nuôi một chòm râu, thân thể được bảo dưỡng khá tốt nên nhìn cũng không quá mức già nua. Có điều, ai cũng biết Hoàng đế Đông Dữ rất háo sắc, hậu cung có mấy ngàn phi tần, hoàng tử được sinh ra có đến mười mấy người.
Bình thường, Nam Vũ Thiên Lê luôn dùng sắc mặt lạnh nhạt đối với Hoàng đế. Nhưng lúc này, trong sự lạnh nhạt ấy còn nhiều thêm một chút lạnh lùng. Hắn nâng chén uống cạn rượu, không đáp lại.
Hoàng đế có chút xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu. Hôm nay Quốc sư làm sao vậy?
Tuy nhiên, mọi người đã quen bộ dáng lạnh lùng của Nam Vũ Thiên Lê.
Hoàng đế nói mấy câu làm thích bầu không khí náo nhiệt của yến hội. Các đại thần vừa ăn uống vừa xem ca múa.
Phía chỗ ngồi của các hoàng tử và công chúa có một vị công chúa mặc xiêm y màu phấn trắng đang ngồi ngay ngắn quy củ, thỉnh thoảng lại ăn chút điểm tâm, thoạt nhìn cả người đều lộ vẻ nhu thuận, đơn thuần. Vị công chúa này thường lén ngẩng đầu liếc nhìn Nam Vũ Thiên Lê rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Quốc sư đại nhân quả thật tuấn mỹ bất phàm, nhưng một thần nhân hoàn mỹ như vậy không phải là người mình có thể mơ tới.
Tiểu công chúa cùng lắm chỉ nhìn ngắm vài lần đã cảm thấy thỏa mãn, sau đó vui vẻ ăn điểm tâm trước mặt.
Ca múa hôm nay đặc biệt đẹp mắt, đương nhiên phần đẹp nhất chắc chắn là còn ở phía sau.
Sau khi rượu đủ cơm no, thái giám tổng quản mới bước lên giữa điện và cất giọng bén nhọn: “Bẩm Hoàng thượng, vì chúc mừng cho hai nước nghị hòa, Nam Dữ đã đưa một vũ nữ đến để hiến vũ khúc bày tỏ tâm ý.”
Hoàng đế nghe xong lập tức hứng thú. Sáng sớm hắn đã nghe nói vũ nữ mà Nam Dữ đưa tới có dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
“Cho nàng lên.”
“Vâng.”
Thái giám nhanh chóng cho người đi thông báo. Một lúc sau, hai nữ tử mặc thanh y ôm đàn tỳ bà cổ bước vào.
Bích Thanh và Bích Ngọc cùng ngồi ngay ngắn bên sườn chính đường, các ngón tay thon dài trắng nõn lướt như bay trên dây đàn, một chuỗi âm thanh như nước chảy vang lên.
Cả đại điện nhanh chóng tiến vào ý cảnh, tiếng nhạc này trong tiên khí lại mang theo quyến rũ, gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người. Bọn họ vô cùng chờ mong xem điệu múa sắp tới rốt cuộc sẽ như thế nào.
Rất nhanh, một nữ tử hồng y yểu điệu xuất hiện ở trước mắt mọi người. Nữ tử này mặc vũ sam của dị vực trông vô cùng phong tình, để lộ chiếc eo và đôi chân ngọc trụi, trên cổ chân còn đeo một cái lục lạc. Mỗi bước đi của nàng đều quyến rũ động lòng người.
Trong thời gian nữ tử thể hiện vũ khúc, có không ít nam nhân trên đại điện trầm mê vào đó. Người nổi lên sắc tâm thì xem như si như say, người đoan chính thì xem đến đỏ mặt xấu hổ, cúi đầu tránh đi tầm mắt.
Người thì... Nam Vũ Thiên Lê cầm chén rượu, mắt nhìn thẳng, không hề đưa mắt sang bên kia nhưng rượu trong tay lại chưa uống giọt nào.
Tiếng nhạc dễ nghe bỗng nhanh hơn, tiết tấu phát ra càng có thêm yêu khí. Ở giữa đại điện, dáng múa bạo dạn và yêu diễm của nữ tử váy đỏ càng thêm trêu chọc lòng người, gương mặt tinh xảo như ẩn như hiện dưới lớp sa mỏng.
Cho đến khi tiếng nhạc đến đoạn cao trào, nữ tử đột nhiên lướt tới, tay áo bay múa. Nàng nhẹ nhàng kéo xuống sa mỏng trên mặt, nhìn thẳng vào Hoàng đế và nở một nụ cười mê hoặc.
Cả người Hoàng đế chấn động…
Một mỹ nữ quá đẹp…
Vũ nữ Nam Dữ hiến đến thật bất phàm, đúng là một báu vật tuyệt vời.
Ngay lúc này, các nữ tử trong điện đều đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận. Rốt cuộc đây là điệu múa gì? Không phải kỹ nữ thanh lâu múa đấy chứ? Thế mà lại dám ở tiệc ăn mừng múa một điệu như thế, nữ tử này quá không biết xấu hổ rồi.
Nam nhân có người si say, có người đỏ mặt.
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tiểu Ly quên cả nói chuyện làm thái giám bên cạnh phải nhắc nhở một câu. Hoàng đế giật mình hoàn hồn: “Tốt, tốt, tốt. Nam Dữ quốc thật có lòng.”
Hoàng đế đã nói tốt, còn ai dám nói không?
Nguyễn Tiểu Ly đứng ở giữa điện, giấu đi hơi thở hổn hển, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, mị nhãn như tơ. Nàng chậm rãi quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng, nô gia lớn lên ở Nam Dữ từ nhỏ, đã sớm nghe uy danh của ngài. Ngài biết cách trị quốc, giúp Đông Dữ hưng thịnh không đâu sánh bằng, quả thật giống như thần tiên vậy.”
Mấy lời vuốt mông ngựa thế này ai mà chịu nổi đây?
Đông Dữ đế nghe vậy cười đến không khép miệng lại được: “Ở trong lòng nàng, Trẫm thật sự là người như thế sao?”
“Nô gia không dám nói dối. Trong lòng nô gia, Hoàng thượng chính xác là người như vậy, thậm chí còn tốt hơn. Chẳng qua là nô gia dốt nát không biết biểu đạt thế nào, từ nhỏ đã nghe các Nho gia nhắc về uy danh của Hoàng thượng nên đã ngưỡng mộ ngài…”
Nói xong lời cuối cùng, nàng còn thẹn thùng cúi đầu.
Ở trước mặt nhiều người như vậy mà thốt lên những câu này, nếu thật sự xấu hổ thì đã không dám nói ra.
Hoàng đế đã bốn mươi tuổi, con gái lớn nhất còn lớn tuổi hơn Nguyễn Tiểu Ly. Nhưng khi nghe được lời nàng nói, tim của hắn bỗng nảy lên giống như trở về thời điểm còn là thanh niên trai tráng mới biết đến nhi nữ tình trường trước đây.
Những lời này làm cho tinh thần và thể xác của Hoàng đế khoan khoái dễ chịu. Hắn lập tức vung tay lên nói: “Tốt, tốt, tốt! Nếu mỹ nhân đã hâm mộ Trẫm như thế, vậy nàng có nguyện ý làm Mỹ nhân của Trẫm hay không?”
Mỹ nhân, danh hiệu trong hậu cung.
Tiểu Ác: “Thành công rồi, cô mau đồng ý đi.”
Nguyễn Tiểu Ly thẹn thùng gật đầu: “Nô gia nguyện ý.”
“Tốt tốt tốt...” Hoàng đế cực kỳ vui mừng.