Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Chin
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Bích Thanh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nam Vũ Thiên Lê.
“Hình như sắc mặt của Quốc sư rất hồng hào…”
Bích Thanh nhanh chân về phòng kiểm tra. Trong phòng, Nguyễn Tiểu Ly vẫn nằm như lúc nãy, chăn vẫn đắp ngay ngắn, không có dấu vết đã bị đụng vào.
Bích Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Quả nhiên là mình đã suy nghĩ quá nhiều.”
Bích Thanh ngồi xuống, nhìn thấy chậu nước toàn là máu đen ở bên cạnh, hoảng sợ: “Cái này…”
Bích Thanh vội kiểm tra hơi thở của Nguyễn Tiểu Ly. Vẫn có hơi thở, còn sống, không sao không sao.
“Sắc mặt của cô nương nhìn đã tốt lên rất nhiều, xem ra y thuật của Quốc sự đại nhân quả thật lợi hại. Nhưng máu này từ đâu ra, cô nương nôn ra sao?”
Nghĩ mãi không ra, Bích Thanh dứt khoát không nghĩ đến nó nữa.
Trưa hôm đó, Hoàng đế phái người tới đưa Nguyễn Tiểu Ly trở về cung điện trước kia.
Nguyễn Tiểu Ly hôn mê bất tỉnh, những người tới đón rất thận trọng, tốn cả một đội ngũ rất đông đảo.
Một canh giờ sau, tất cả người trong hoàng cung đều biết Nguyễn Mỹ nhân bị phế đã được đưa ra khỏi lãnh cung. Một số ít phi tử vội vàng viết thư cho phụ thân và huynh trưởng, để người trong nhà nhanh chóng dâng tấu chương về chuyện này. Nhưng vài ngày sau, trong nhà gửi thư hồi đáp, nói rằng việc cho Nguyễn Mỹ nhân ra khỏi lãnh cung là ý của Quốc sư…
Lời của Quốc sư đại nhân, ai dám làm trái?
Nếu cảm thấy Hoàng thượng nói cái gì không ổn thì họ còn có thể dâng tấu chương. Nhưng nếu là Quốc sư đại nhân, ngài ấy nói cái gì thì là chính cái đó.
Những phi tử đó tức giận đến ngứa răng, vô cùng đố kị. Đều duy nhất làm các nàng cảm thấy vui vẻ đó là Nguyễn Mỹ nhân kia dù đã được ra khỏi lãnh cung nhưng vẫn là một phế phi, không có danh phận đàng hoàng.
Hiện tại còn có thể vui vẻ, nhưng một khi đã để con hồ ly tinh kia ra khỏi lãnh cung thì việc khôi phục thân phận chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Trong tất cả các phi tử đến lãnh cung hôm ấy, Lệ phi là người căm ghét Nguyễn Tiểu Ly nhất. Nàng hung hăng đập phá đồ vật.
“Tại sao lại không độc chết nàng ta ở trong đó luôn, đã vậy còn giúp nàng ta ra khỏi lãnh cung!?”
“Rốt cuộc ngươi có nghe theo lời dặn của bổn cung mà tăng lượng thuốc không? Bổn cung muốn ả tiện nhân kia chết!”
Cung nữ thiếp thân sợ tới mức run bần bật: “Đã… đã tăng lượng thuốc rồi ạ. Nguyễn Mỹ nhân tuyệt đối không sống nổi nữa.”
Độc kia rất mạnh, Nguyễn Mỹ nhân đã liên tục ăn lâu như vậy, chắc chắn các thái y cũng phải bất lực.
Lệ phi: “Rất tốt, đây là chính miệng ngươi nói, nếu ả tiện nhân kia không chết thì ngươi đi chết thay!”
Cung nữ thiếp thân sợ tới mức ngã khụy trên mặt đất. Hiện tại nàng chỉ có thể cầu cho Nguyễn Mỹ nhân nhanh chết đi thì mới cứu được tính mạng của bản thân.
Một ngày sau, sau khi được đón trở về, Nguyễn Tiểu Ly đã tỉnh lại. Nhìn cung điện quen thuộc, nàng biết kế hoạch của mình đã thành công.
Tiểu Ác: “Cô không biết lúc cô hôn mê ta đã nhìn thấy gì đâu. Thật sự quá thích.”
“Nam Vũ Thiên Lê đã cứu ta?”
Tiểu Ác: “Đương nhiên, không phải lúc cô sử dụng khổ nhục kế thì đã đoán được hắn sẽ cứu cô sao?”
Nam chính lệch quỹ đạo.
Nam chính có thể trở thành người cản đường, cũng có thể trở thành người tiện tay mở đường. Lợi dụng sự yêu thích của nam chính, dùng khổ nhục kế để bản thân ra khỏi lãnh cung.
Tiểu Ác: “Tra nữ.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Tra nữ thì cũng không hẳn, chỉ có thể xem là một người muốn cho một người muốn nhận mà thôi.
Tiểu Ác: “Hôm qua nam chính đề nghị đưa cô ra khỏi lãnh cung, hơn nữa còn dùng ngân châm giúp cô loại bỏ độc tố. Lúc thải độc phải cởi bỏ quần áo để lộ lưng, hình ảnh đó thật sự rất nóng bỏng nha.”
Sắc mặt Nguyễn Tiểu Ly khẽ thay đổi, nàng hỏi: “Anh ta đã làm gì ta?”
“Anh ta chưa làm gì cô cả. Thật đáng tiếc, suýt chút nữa ta đã hoài nghi anh ta “không lên” được.” Tiểu Ác bình tĩnh lắc đầu.
“…Tiểu Ác, ngươi vẫn còn nhỏ, không nên nói những lời như vậy.”
Tiểu Ác: “Có khi ta còn lớn tuổi hơn cô đó, có điều ngoại hình của ta vẫn là đứa trẻ thôi. Vả lại ta chỉ mới nói hai chữ “không lên” chứ có nói đến đề tài bậy bạ gì đâu.”
Nguyễn Tiểu Ly có chút đau đầu, nàng có linh cảm chủ đề nói chuyện của nàng và Tiểu Ác sau này sẽ càng ngày càng sắc.
Tiếu Ác hắng giọng, nói: “Tiểu Ly, cô lợi dụng sự yêu mến của nam chính để ra khỏi lãnh cung, kế tiếp nam chính sẽ phụ trách loại bỏ dư độc cho cô, ngày ngày bắt mạch cho cô, tiếp xúc càng nhiều anh ta sẽ càng thích cô. Do đó, cô cần phải khống chế được nam chính, không để cho anh ta ngăn cản cô làm nhiệm vụ.”
Ẩn ý là cho phép cô yêu đương nhưng không cho phép cô không hoàn thành nhiệm vụ phản diện.
Nam chính lệch thì cứ lệch đi. Bọn họ thật sự đã cố gắng hết sức nhưng không ngờ nam chính vẫn đi lệch. Một điều chắc chắn là về sau sẽ càng lệch nhiều hơn, sẽ lệch đến mức mất khống chế, tuy nhiên chỉ cần đừng ảnh hưởng đến nhiệm vụ là được.
Tiếu Ác cho rằng Nguyễn Tiểu Ly yêu đương nhiều hơn cũng tốt, tăng thất tình lục dục, bồi dưỡng tình cảm cho nàng.
Nguyễn Tiểu Ly: “Nam chính không đi yêu đương với nữ chính sao?”
Tiểu Ác: “Một chút động tĩnh cũng không có…”
Khi nam chính lệch, chính tuyến của nam nữ chính nhất định sẽ khó mà khai thông được.
Tiểu Ác: “Ta đang chờ cô làm xong nhiệm vụ, nam chính hoàn toàn lệch, sau đó khí vận của thế giới này sẽ rơi vào một người khác, trực tiếp đổi nam chính.”
“Ừ.”
Ra khỏi lãnh cung, Nguyễn Tiểu Ly càng thêm bình lặng. Mấy ngày nay, nàng chỉ nằm trên giường, uống thuốc bồi bổ thân thể, ăn rồi ngủ.
Thuốc được đưa đến mỗi ngày đều là những dược liệu được chọn lọc kỹ càng và tốt nhất, mỗi một ngụm cũng trị giá đến vạn kim. Có thể thấy được Hoàng đế rất yêu thích nàng. Hàng ngày, khi có thời gian, Hoàng đế đều tới đây ngồi một lát.
Về phần Nam Vũ Thiên Lê, mỗi ngày sau khi hạ triều, Hoàng đế đi phê tấu chương thì hắn sẽ đến đây bắt mạch và châm cứu cho Nguyễn Tiểu Ly.
May mà những lần châm cứu tiếp theo chỉ cần châm trên cánh tay là được, tránh được nhiều lúng túng.
Thế nhưng mỗi lần lấy ngân châm ra, ánh mắt của Nam Vũ Thiên Lê đều mơ hồ, không tập trung. Nguyễn Tiểu Ly vừa thấy ngân châm liền nhắm mắt quay đầu đi.
“Ngươi sợ sao?” Giọng điệu của Nam Vũ Thiên Lê có chút vui sướng. Khó thấy được nàng sợ hãi một thứ gì đó, vẻ mặt kia đúng là đang sợ thật.
Nàng nhu nhược nói: “Đương nhiên là sợ rồi. Cây châm dài và mảnh như vậy, nhìn liền có cảm giác nó sẽ chọc vào mắt.”
“Không ai sẽ dùng châm chọc vào mắt ngươi, ngươi sợ cái này làm gì?”
“Ta sợ đau.” Nguyễn Tiểu Ly nói đến đúng lý hợp tình.
Nam Vũ Thiên Lê đang định hạ châm thì dừng tay lại: “Vậy hôm nay ta sẽ nhẹ tay lại một chút.”
“Có thể nhẹ một chút vậy sao mấy ngày trước ngài không nhẹ tay? Ngài đang trả thù ta đúng không?”
Nam Vũ Thiên Lê vừa châm vừa cau mày nói: “Ngươi cảm thấy ta đang trả thù ngươi?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Thần thiếp còn nhớ rất rõ mình đã vào lãnh cung như thế nào đấy.” Nguyễn Tiểu Ly bắt đầu tính sổ.
“Nếu ngươi đã nghĩ như thế thì ta cũng không có gì để giải thích.”
Nam Vũ Thiên Lê vốn đang nhẹ tay thì giờ lại tăng lực thêm một tí. Hắn lấy một lúc vài cây ngân châm, nhanh chóng ghim xuống.
“A… Ngài cố ý!”
“Không có.”
Nhìn thấy nàng đau, khoé mắt Nam Vũ Thiên Lê hiện lên ý cười, động tác trên tay cũng nhẹ lại.
Sau khi hạ châm xong, Nam Vũ Thiên Lê căn dặn: “Thời gian này nên ăn nhiều để bồi bổ thân thể, qua vài ngày nữa là có thể ăn một ít thức ăn dầu mỡ. Ăn nhiều vào thì mới xinh đẹp.”
Đang chê nàng quá gầy, nhìn xấu xí sao?
“Quốc sư đại nhân, thần thiếp vốn xuất thân từ vũ nữ, từ nhỏ ma ma đã dạy thần thiếp là phải gầy một chút mới đẹp. Thần thiếp không quen đồ ăn đồ có dầu mỡ, ăn một cái là phun ngay.”
Nam Vũ Thiên Lê: “Ăn dần sẽ quen.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”