Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Về tới Thần Điện, vừa vào cửa chính, Nguyễn Tiểu Ly đã nhìn thấy một nam tử đang đứng cách đó không xa.
Nam Vũ Thiên Lê đứng dưới mái hiên đằng kia dường như đã rất lâu, tựa như đang đợi người nào đó. Bộ dạng thật giống một trượng phu đang đợi thê tử của mình về nhà.
Nam Vũ Thiên Lê nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly liền đi tới: “Bên ngoài lạnh lắm, có bị đông lạnh không?”
Nguyễn Tiểu Ly kéo chặt áo choàng trên người, đáp: “Vẫn ổn.”
Lời vừa nói xong, trên tay Nguyễn Tiểu Ly liền truyền đến cảm giác ấm áp, Nam Vũ Thiên Lê duỗi tay nắm lấy ngón tay cô.
Tất cả hạ nhân chung quanh đều cúi đầu, làm bộ như không thấy gì hết.
Nam Vũ Thiên Lê nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô: “Tay lạnh như vậy, có phải nàng đã lấy tay đón tuyết không?”
Bị người ta nắm tay nhưng Nguyễn Tiểu Ly cũng không cảm thấy mất tự nhiên, trái lại nàng còn cảm thấy lòng bàn tay của hắn thật ấm áp.
“Ngồi cạnh cửa sổ nhìn bông tuyết rơi rồi không nhịn được mà giơ tay hứng một lúc thôi.”
“Đi thôi, về trong phòng sưởi ấm.”
Nam Vũ Thiên Lê nắm tay Nguyễn Tiểu Ly trở về. Trên đường về, bàn tay ấm áp của hắn đã sưởi ấm những ngón tay tinh tế lạnh buốt của nàng.
Trở lại Bắc Uyển, hai người vừa đẩy cửa phòng vào liền cảm nhận được một luồng không khí ấm áp. Trong phòng được đốt lửa than, cho dù chủ nhân đã đi ra ngoài thì nơi đây vẫn rất ấm áp.
Tỳ nữ đưa cho nàng một cái lò sưởi tay.
Sau khi tay đã được sưởi ấm lên, Nguyễn Tiểu Ly thấy Nam Vũ Thiên Lê vẫn ngồi trong phòng mà không hề có ý định rời đi.
Nàng hỏi: “Hôm nay Quốc sư đại nhân không có công vụ sao? Sao lại rảnh rỗi đến phòng ta ngồi thế này?”
Nam Vũ Thiên Lê cười đáp: “Trong mắt nàng, ta là người ngày ngày đều phải xử lý công vụ ư?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Mỗi ngày Quốc sư đại nhân bận trăm công ngàn việc, còn phải tính toán các thứ, đương nhiên là một người bận rộn bậc nhất rồi.”
“Cho dù bận rộn thì ta cũng có thời gian dùng bữa với nàng. Hôm nay ta cho người làm cá tuyết, ta ăn cùng nàng.”
Nguyễn Tiểu Ly dựa vào cái bàn trước mặt: “Ngài xác định là ngài ăn với ta mà không phải là ta ăn với ngài?”
“Vậy nàng ăn với ta đi.”
Da mặt Nam Vũ Thiên Lê đúng là rất dày. Muốn nói chuyện với loại nữ tử miệng lưỡi trơn tru như Nguyễn Vũ Thường thì mặt phải không đỏ và tim phải không loạn.
Trong lúc dùng bữa, Nam Vũ Thiên Lê gỡ hết xương cá ra và đặt thịt cá vào trong chén của Nguyễn Tiểu Ly. Những ngày ở chung vừa qua, thỉnh thoảng Nam Vũ Thiên Lê sẽ đến đây dùng bữa. Mỗi ngày, hắn đều cẩn thận bảo người làm những thứ Nguyễn Tiểu Ly thích ăn một cách vô cùng phong phú.
Nam Vũ Thiên Lê làm những chuyện này hết sức tự nhiên, Nguyễn Tiểu Ly cũng vô thức tiếp nhận chúng. Quan hệ của bọn họ dần dần mờ ám hẳn lên, nhưng không ai đâm thủng tấm lá chắn cuối cùng kia.
Nguyễn Tiểu Ly: “Đừng chỉ lo gắp cá cho ta, ngài cũng ăn đi.”
“Ta không thích ăn cá.”
“Tóm lại là vì ngài không thích nên mới cho ta?” Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của Nguyễn Tiểu Ly nhăn lại, nàng hừ một tiếng: “Ngài gỡ hết xương cá ra đi, ta thích ăn.”
“Được.” Trên mặt Nam Vũ Thiên Lê mang theo ý cười. Gần đây hắn mới phát hiện ra nàng thích ăn cá, chỉ cần là thủy sản thì nàng đều thích. Do đó, ngày nào hắn cũng dặn phòng bếp thay đổi phương thức chế biến cá cho nàng.
Suốt bữa cơm, Nam Vũ Thiên Lê hầu như không nói chuyện, còn Nguyễn Tiểu Ly thì ăn no đến nỗi kêu lên một tiếng thỏa mãn.
“Vũ Thường, mới ăn cơm xong không nên nằm.”
Nam Vũ Thiên Lê thấy Nguyễn Tiểu Ly ăn xong liền nằm vật ra giường thì thật sự không nhịn được mà lên tiếng.
“Hôm nay đi ra ngoài nên ta hơi mệt.”
Vừa mới ăn xong liền đi ngủ sẽ không tốt cho thân thể.
Nam Vũ Thiên Lê: “Hay là chúng ta đi dạo hoa viên một chút?”
“Không muốn đi, mệt.”
“Ta ôm nàng.” Nói xong, Nam Vũ Thiên Lê lập tức đi tới.
Nguyễn Tiểu Ly cản tay hắn lại: “Quốc sư đại nhân động tay động chân với ta không có vấn đề gì sao?”
Khuôn mặt tinh xảo quyến rũ của nàng cười tươi, dáng vẻ giống như một tiểu yêu tinh dục cự còn nghênh ().
() dục cự còn nghênh: thích nhưng giả vờ từ chối.
“Vũ Thường, nàng cũng đã từng động tay động chân với ta.” Hai tai hắn hơi hơi tê dại.
Nàng không chỉ từng động tay động chân với hắn mà còn tùy tiện trêu đùa hắn bằng lời nói, còn bảo ái mộ hắn.
“Quốc sư đại nhân, con người của ta tương đối dễ quên, những chuyện đã xảy ra ta quên rất nhanh. Chẳng qua bây giờ ngài nhắc tới, ta đột nhiên lại nhớ đến vài chuyện, mấy chuyện này đúng là rất khó để làm người ta quên đấy.”
Nam Vũ Thiên Lê có chút tò mò, nhưng trong lòng hắn lại mơ hồ có dự cảm xấu: “Nàng nhớ tới chuyện gì?”
“Chỉ là vài chuyện khó quên thôi, ví dụ như một vài lời Quốc sư đại nhân đã nói với ta…”
“Lui ra sau năm bước.”
“Cút.”
“Cô nương xin tự trọng.”
“Với cả làm trán ta đập vào bình phong, hôm sau bị sưng lên…”
Nguyễn Tiểu Ly dựa vào thành giường, bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói.
Trong không gian, Tiểu Ác không thể nhịn được cười.
Hahaha, ghi lại sau này tính sổ không bao giờ là muộn!
Nam Vũ Thiên Lê đơ người đứng trước giường, ánh mắt hơi trốn tránh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục kể: “Ngài còn dùng kiếm cắt cổ ta, bây giờ trên cổ ta vẫn còn sẹo mờ đây này. Khi đó ngài còn nói gì ấy nhỉ?”
Ánh mắt nàng sáng ngời nhìn thẳng vào mắt hắn, trong phút chốc khiến Nam Vũ Thiên Lê muốn trốn tránh. Ngay khi hắn hé miệng chuẩn bị nói chuyện, Nguyễn Tiểu Ly lập tức nói tiếp.
“À, ta nhớ ra rồi. Khi đó Quốc sư đại nhân cắt cổ ta xong còn hung dữ nói với ta rằng đó là cho ta một giáo huấn, để sau này ta cách xa ngài một chút.”
Về sau nàng thật sự cách xa hắn một chút.
Một người cao quý và lạnh lùng như Nam Vũ Thiên Lê từ trước đến nay đều vững như núi Thái Sơn, tâm không gợn sóng, vậy mà giờ phút này trên mặt hắn lại lộ ra vẻ chột dạ.
Chuyện này quả thật quá thú vị.
Thời điểm tính sổ luôn rất sảng khoái. Nguyễn Tiểu Ly nói đến hăng hái, lúc chỉ trích Nam Vũ Thiên Lê, nàng còn không quên bắt chước giọng điệu của hắn khi xưa.
Nam Vũ Thiên Lê đứng im trước giường, tuy rằng trên mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm luống cuống.
Từng chuyện cũ hiện lên rõ mồn một trước mắt, hắn đương nhiên nhớ rõ mấy chuyện này…
“Sao Quốc sư đại nhân không nói chuyện? Không có lời nào để nói sao?”
“…”
Trong phòng im phăng phắc. Nam Vũ Thiên Lê rốt cuộc thở dài một hơi: “Nàng giận ta sao? Nàng giận ta cũng đúng thôi. Vũ Thường, nàng muốn thế nào mới hết giận?”
Đúng là trước kia hắn làm vài chuyện có lỗi, hiện tại hắn nguyện ý bù đắp, chỉ cần nàng không tức giận là được.
Nguyễn Tiểu Ly sẽ để cho hắn được như ý ư?
Nguyễn Tiểu Ly động đậy nửa người trên của mình, yếu ớt nói: “Sao ta dám tức giận? Quốc sư đại nhân nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ đột nhiên nhớ tới chuyện cũ rồi tùy tiện nói một vài câu thôi, không có ý gì khác đâu.”
Vĩnh viễn không nên đấu với phụ nữ, bởi vì lòng của phụ nữ còn nhỏ hơn lỗ kim. Lôi chuyện cũ ra nói không phải là việc kinh khủng nhất mà là trong cuộc đối thoại đó, bạn hoàn toàn bị nghiền ép, làm bạn không biết nên tiến lùi như thế nào, chỉ có thể để mặc đối phương xâu xé.
Nam Vũ Thiên Lê hơi cúi người, nửa ngồi xổm trước giường, đưa tay nắm lấy tay Nguyễn Tiểu Ly: “Trước kia là ta không đúng, nàng muốn ta làm cái gì cũng được, chỉ cần nàng đừng tức giận.”
Tiểu Ác ôm bụng cười: “Hahahahaha, ông đây muốn ghi lại cảnh này, thú vị quá đi.”
Nguyễn Tiểu Ly đẩy tay hắn ra: “Khẩn trương như thế làm gì, ta nói là ta chỉ đột nhiên nhớ tới chuyện cũ rồi nói thôi, không có ý tứ gì khác cả.”
Để cho Nam Vũ Thiên Lê trải nghiệm dỗ dành nữ nhân khó thế nào.