Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Thảo Vũ
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Thẩm Tử Hoài đang ngồi trong lớp và nghịch đồng xu cổ đeo trên cổ tay: “Cậu không muốn tự kể lại chuyện của mình mà muốn dẫn dắt mọi người đi khám phá ra đúng không?”
Nguyễn Tiểu Ly nằm sấp trên bàn: “Ừ.”
“Tớ cho rằng người có thù oán và đã hại cậu chắc là nữ sinh cùng phòng cậu, tại sao lại còn liên quan đến một nam sinh? Cậu ta ức hiếp cậu thế nào?” Thẩm Tử Hoài đã suy nghĩ rất lâu nhưng cũng chưa thông suốt vấn đề này.
Tiểu Ly Ly vừa nhìn đã biết là một cô gái ngoan ngoãn, không thích nói chuyện, chắc chắn trước kia cũng là một cô gái hiền lành và học hành nghiêm túc, cô hẳn phải không quen biết với nhiều nam sinh mới đúng.
Nguyễn Tiểu Ly ngáp một cái. Hôm nay cô đã quan sát cả một buổi sáng, và trong ngần ấy thời gian, Thẩm Tử Hoài đều không buồn cho nữ chính Nam Âm Niểu ngồi phía trước dù chỉ một ánh mắt. Ngược lại cả buổi sáng, ánh mắt của cậu ta đều nhìn cô và nói chuyện với cô.
Theo kinh nghiệm của mấy thế giới trước, trên cơ bản Nguyễn Tiểu Ly đã có thể xác định: cậu ta lệch rồi.
Sao lại lệch?
Nam chính đều dễ động và khó chiều như vậy sao? Để ý đến cũng lệch mà không để ý đến cũng lệch.
Thật ra không phải là dễ dàng động , mà là do “uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo vạn năm” cùng với “duyên phận ràng buộc từ vạn năm trước”, nhưng những điều này cô đều không biết.
Nguyễn Tiểu Ly đau đầu nằm rạp trên bàn, nằm thế này cả buổi sáng nên giờ cô cũng buồn ngủ rồi.
Mặc kệ, lệch thì lệch đi, phản ứng hắn một chút cũng được, dù sao cô cũng đang buồn chán…
Nếu không nói mấy câu, cô sẽ ngủ luôn mất.
Nguyễn Tiểu Ly mở miệng: “Tôi không quen Trương Thiên Lượng.”
“Không quen sao? Vậy cậu ta làm tổn thương cậu thế nào?”
Một nam sinh không quen biết nhưng nhưng lại đi thương tổn một nữ sinh, sự tổn thương đó chắc hẳn có liên quan tới cái của cô ấy.
Thẩm Tử Hoài đột nhiên nghĩ tới một khả năng, đôi mắt hắn lập tức nhíu lại: “Không muốn nói thì đừng nói, chuyện đau lòng như thế vẫn nên đừng nói thì hơn. Xin lỗi, về sau tớ sẽ không hỏi cậu nữa.”
“???” Nguyễn Tiểu Ly không hiểu gì sất. Một giây trước thì còn đang hỏi, một giây sau đã không muốn hỏi nữa, vậy là thế nào?
Tiểu Ác: “…”
Trong lòng Tiểu Ác lúc này đã sụp đổ. Nó mới nghe Nguyễn Tiểu Ly phân tích về chuyện nam chính lệch, ngay sau đó đã thấy nam chính hình như lại tự vẽ ra chuyện không hay ho gì đó.
Nguyễn Tiểu Ly đơn thuần nên hoàn toàn không biết nam chính nghĩ gì, nhưng Tiểu Ác là con trai nên đương nhiên biết rõ nam chính đang tưởng tượng chuyện gì.
Tiểu Ác có chút đau đầu.
“Tiểu Ly, ta tắt máy một lát…”
“Không phải lần trước ngươi mới bảo trì sao?”
“Ta muốn được bình tĩnh một lúc…”
“Ừ.”
Sao vậy?
Thẩm Tử Hoài thấy vẻ mặt Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt thì đột nhiên có chút ảo não việc mình vừa nhắc tới chuyện thương tâm của cô.
Chắc tâm hiện tại của cô đang không tốt, hắn phải làm gì để khiến cô vui vẻ lên đây?
Không nghĩ ra được cách nào, đành phải buôn chuyện cùng cô vậy.
Thẩm Tử Hoài: “Tiểu Ly Ly, bài này cậu có biết làm không?” Hắn đẩy bài thi qua, nhỏ giọng hỏi.
“Không biết làm.”
“Đây là đề thầy vừa mới giảng. Nếu cậu không hiểu, tớ có thể dạy cho cậu.”
Nguyễn Tiểu Ly cau mày, chống cằm, nhìn chằm chằm hắn: “Tôi đã rồi, sao lại phải học cái này chứ?”
“Ở trong mắt tớ, cậu vẫn đang tồn tại. Nếu cậu cần, tớ có thể siêu độ và đưa cậu đi đầu thai.” Thẩm Tử Hoài nói xong thì chợt khựng lại.
Thật ra bây giờ cô đã giết người nên không thể siêu độ đầu thai nữa…
Sau khi báo thù xong, cô sẽ ra sao?
Thẩm Tử Hoài có chút phiền muộn, nhưng hôm nay hắn cũng rất vui vẻ, bởi vì Nguyễn Ly Ly ngồi trong lớp học cả ngày mà không bỏ đi.
Hắn có một người bạn cùng bàn không ai nhìn thấy, rất tuyệt.
…
Trong ký túc xá nữ, Vương Vân Vân khóc to: “Có thể khẳng định là cô ta trở về báo thù. Trương Thiên Lượng đã , lần chặn cửa năm xưa cậu ta cũng ở đó. Do chúng ta hại Nguyễn Ly Ly nên hiện tại cô ta muốn giết hết cả đám chúng ta.”
Trâu Thục Vũ: “Đừng nói nữa, để người khác nghe thấy thì chúng ta nhất định sẽ .”
“Nhưng đâu phải chúng ta đẩy Nguyễn Ly Ly, sớm biết thế này lúc trước chúng ta nên nói ra mọi chuyện mà không phải là giấu giếm rồi thêm mắm dặm muối.” Trương Hiểu cũng mất bình tĩnh.
Người rồi thì được yên bình, người còn sống thì giờ phải chịu tra tấn tinh thần.
Trâu Thục Vũ: “Mọi chuyện cũng đã thế rồi, làm gì có cái gọi là nếu biết trước? Các cậu đừng tưởng rằng trước đây các cậu không động tay đẩy cô ta xuống thì cô ta đi sẽ không đến tìm các cậu. Nói tới nói lui, tất cả chúng ta đều phạm tội, hiểu chưa?”
“Huhu… Vậy giờ phải làm sao đây…”
Hiện tại phải làm gì thì Trâu Thục Vũ cũng không biết, cô chỉ biết cầm điện thoại ngồi trên giường.
“Tớ thật hâm mộ Triệu Thụy, chuyển trường đi là xong rồi, để lại chúng ta ở đậy chịu hết.” Vương Vân Vân khóc lóc nói.
“Đừng có nhắc đến thằng đó!” Trâu Thục Vũ hét lên.
Một năm trước, sau khi chuyện đó xảy ra, Triệu Thụy đã chuyển trường. Hôm nay là lần đầu tiên nhắc tới tên hắn sau một quãng thời gian dài.
Trâu Thục Vũ rất nhạy cảm và kiêng kị, trực tiếp gào lên, làm Vương Vân Vân và Trương Hiểu cũng không dám tiếp tục nói nữa.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên cao đung đưa chân, nhìn ba cô gái bị mình dọa sợ mà rối loạn trận tuyến.
Chân tướng càng ngày càng đến gần.
Họ cố gắng giữ kín một bí mật lớn, nhưng chung quy sẽ có một ngày bí mật ấy bị vạch trần…
…
Hôm nay, trường học lại bùng nổ một lần nữa bởi trong bài đăng kia lại có một bình luận.
Tôi Là Nguyễn Ly Ly: 【 giờ đêm, gió thổi mạnh, bóng cây nhảy múa trên kính cửa sổ như những bóng ma. Ngoài trời mưa lất phất, trong đêm khuya vần vũ, một nữ sinh sẽ treo cổ và đi… 】
Hiện tại đã không còn ai cảm thấy bình luận này là giả nữa.
Đây là cuốn sổ Tử Thần, là oan hồn của Nguyễn Ly Ly đã trở lại.
Ai sẽ Cô ấy muốn giết ai?
Phía dưới bài đăng lại tràn ngập các loại kịch bản kinh dị của những học sinh không sợ . Nhưng chủ đề chủ yếu hiện tại không phải là Nguyễn Ly Ly kết bạn bừa bãi, đắc tội với người ta, đi còn quay về hại người mà là Nguyễn Ly Ly thiện lương bị người ta hại và trở về báo thù.
Trước kia thì bịa chuyện như thật mà viết Nguyễn Ly Ly thành một cô gái xấu xa, hiện tại lại viết thành một nữ sinh đáng thương bị người ta hại .
Đủ loại kịch bản vô cùng xuất sắc.
Những người có quan niệm không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa khi thấy chuyện không liên quan tới mình thì chỉ đến xem náo nhiệt, người có lá gan lớn thì viết bình luận, còn người nhát gan thì lo lắng sợ hãi người tiếp theo chính là mình.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên cành cây, tay cầm điện thoại đọc bình luận trên diễn đàn.
Tiểu Ác nói: “Thật thật giả giả, không biết chân tướng thì không nên nói bậy, trừ phi mình là người tận mắt nhìn thấy mọi việc.”
Nguyễn Tiểu Ly lắc đầu: “Không, đôi khi có thấy cũng chưa chắc đã đúng. Có lẽ người biết chân tướng chỉ có đương sự, hoặc có lẽ ai cũng không biết chân tướng.”
Tiểu Ác ở trong không gian tối đen, phân tích: “Nguyên chủ vốn là một cô gái rất ngoan nhưng giờ lại hóa thành lệ quỷ. Trong chuyện này, kẻ có tội không chỉ là người hại cô ấy mà còn cả những lời đồn. Người là hết, vậy mà còn chửi bới người ta như vậy. Ban đầu, lời đồn được truyền ra là do có người thúc đẩy, thế nhưng những người thêm mắm dặm muối lúc sau đều là những kẻ mất não.” Tiểu Ác bất bình thay nguyên chủ.
Tuy nhiên trên thế giới này, những chuyện như thế nhiều vô kể. Cách giải quyết chính xác nhất là tự vệ bằng phương thức hợp lý. Nhưng cách giải quyết của một lệ quỷ tuyệt đối không phải là kể ra oan ức để khiến những kẻ đó bị xử phạt mà là giết , giết sạch, báo thù một cách bạo lực. Đây chính là điểm khác biệt giữa người bình thường và phản diện, mà cô lại là phản diện.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Tử Hoài đi vào rừng cây: “Sau khi tan học cậu đều tới đây à? Chỗ này là căn cứ bí mật của cậu hả?”