Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
“Ừm.” Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu nói.
Chắc chắn là không rồi, cô là người khá sợ đau mà.
“Sáng nay cậu muốn ăn gì?”
“Cháo thịt!”
Hai người đặt đồ ăn, sau khi ăn xong thì trả phòng và đi đến một bến xe tương đối vắng để bắt xe sớm.
Các chuyến xe buýt ra ngoại thành thường khởi hành vào khoảng giờ sáng.
Thông qua ký ức của nguyên chủ, Nguyễn Tiểu Ly nhớ rõ quê của mình là một vùng nông thôn ở ngoại ô, từ khi bắt đầu đi học thì mới chuyển vào thành phố.
Cha mẹ của nguyên chủ là người cần cù, chăm chỉ và thật thà. Để con gái được đi học tốt hơn, họ đã dùng hết tiền tiết kiệm để mua trả góp một căn nhà trên thành phố.
Căn nhà cũng chỉ nằm ở rìa thành phố, cách trường học hơi xa nên con gái của họ vẫn phải ở lại ký túc xá của trường. Nhưng nhìn chung cũng tốt hơn so với ở quê, cuối tuần con gái vẫn có thể về nhà được.
Một gia đình cần cù chăm chỉ, gương mẫu, thật thà, cô con gái thì chăm ngoan học giỏi, vốn dĩ cả nhà rất hạnh phúc, thế nhưng…
Thời điểm học lớp , con gái nhảy lầu tự tử. Tin tức này gần như đã khiến cha mẹ của nguyên chủ sụp đổ. Họ chỉ có mỗi cô con gái này, mọi hy vọng của họ đều đặt vào nó.
Tự tử? Đứa con gái ngoan ngoãn, học giỏi, không bao giờ quậy phá, mỗi ngày đi học đều rất vui vẻ, có gì không vui sẽ nói với họ sao tự dưng lại tự tử?
Cha mẹ của nguyên chủ đến trường học làm ầm lên một thời gian. Những lúc ấy, linh hồn của nguyên chủ đều đứng bên cạnh họ không ngừng kêu cha gọi mẹ nhưng họ đều không thể nghe thấy.
Nguyên chủ chỉ có thể đứng nhìn cha mẹ mình khóc đứt ruột đứt gan. Hai vị phụ huynh chỉ cần nhà trường cho một lời giải thích thỏa đáng nhưng phía nhà trường vẫn luôn nói là tự tử, cảnh sát cũng kết luận là tự tử…
Thậm chí họ còn nghe nhiều tin đồn ác ý về con gái mình. Cả hai đều không tin và cũng không muốn nghe người khác chửi bới con gái mình như vậy, nhưng miệng mọc trên người của người ta, họ chẳng thể nào kiểm soát được.. Cuối cùng, vì quá thất vọng, hai vợ chồng đã bán nhà trên thành phố rồi dọn đi.
Con gái mất rồi, căn nhà này cũng trở nên vô dụng.
Hốc mắt Nguyễn Tiểu Ly hơi đỏ lên, đó đều là ký ức của nguyên chủ. Cô và nguyên chủ là một thể, mỗi một ký ức đều được khắc rất sâu.
Thẩm Tử Hoài quan sát thấy cảm xúc của cô thay đổi và đoán được cô đang nghĩ gì. Hắn nghiêng người sang, nhỏ giọng nói: “Đừng buồn, nhanh thôi là có thể gặp lại cha mẹ cậu rồi. Sau này cậu muốn làm gì cứ nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu thực hiện.”
“Cảm ơn cậu.” Nguyễn Tiểu Ly chân thành, tha thiết nói.
Cô thật sự rất cảm ơn Thẩm Tử Hoài, nếu không có cậu ta, cô đã không có cơ hội gặp lại cha mẹ mình.
Thẩm Tử Hoài mỉm cười: “Ngốc quá, đừng nói cảm ơn với tớ. Nếu muốn nói, chờ đến khi gặp được cha mẹ cậu rồi hãy nói, hiện tại tớ cũng chưa làm gì mà.”
Không, cậu đã làm rất nhiều chuyện khiến tôi vui vẻ, làm tôi cảm thấy mình không cô đơn khi làm ma.
Nguyễn Tiểu Ly lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế. Xe đang hướng đến vùng nông thôn ở ngoại ô, dọc theo đường đi có thể gặp được rất nhiều cảnh đẹp.
Những phong cảnh này không thể tìm thấy ở trong thành phố: hai bên đường không phải là các tòa nhà cao tầng mà là núi non trùng điệp, đồng cỏ rộng lớn, rừng cây và thậm chí còn có cả dòng suối nhỏ. Tất cả mọi thứ đều làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Nhìn những cảnh đẹp này, Tiểu Ác than ngắn thở dài. Tiếng thở dài của tiểu chính thái còn mang theo một chút mùi sữa.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ngươi thở dài cái gì?”
“Ta đã suy nghĩ cả đêm mới nhìn rõ được hiện thực. Nam chính lệch rồi, cậu ta thích cô.” Tiểu Ác thở dài.
Nguyễn Tiểu Ly: “…Ừ.”
Ngay cả cô cũng đã cảm nhận được rồi mà bây giờ Tiểu Ác mới nhận ra. Xem ra không chỉ có cô phản ứng chậm mà Tiểu Ác còn chậm hơn cô.
Nhưng không sao, hệ thống đâu cần tìm đối tượng, phản ứng chậm cũng không sao.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn Thẩm Tử Hoài. Chờ sau khi cô báo thù xong, Thẩm Tử Hoài sẽ bắt cô.
Chỉ là cái việc bắt này đã không còn quá giống với việc bắt trong cốt truyện gốc, Nguyễn Tiểu Ly cười nhẹ: “Tiểu Ác, sau khi ta trả thù xong, nam chính sẽ bắt ta đi, như vậy có tính là hoàn thành nhiệm cuối cùng không?”
“Tính chứ, trong cốt truyện gốc thì nam chính cũng bắt nguyên chủ đi siêu độ, vậy nên cứ bắt cô đi là được rồi.”
Đôi khi lệch một chút cũng không sao, dù sao Nguyễn Tiểu Ly cũng không phải là nguyên chủ. Do từ trường ảnh hưởng nên chuyện lệch cốt truyện cũng rất bình thường, sẽ không bị trừ điểm tích lũy.
Chỉ cần có điểm tích lũy là Tiểu Ác sẽ vui vẻ, nó đã không còn muốn tác hợp nam nữ chính nữa, vừa vô vị vừa vô dụng!
Đường xuống nông thôn khá gập ghềnh làm xe có chút xóc nảy, phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến trạm cuối cùng.
Sau khi hai người xuống xe, Nguyễn Tiểu Ly nói: “Đến nhà tôi còn phải đi bộ nửa tiếng nữa. Tôi dẫn cậu đi, tôi nhớ đường.”
Dù đã nhiều năm rồi cô không về quê nhưng nơi đây cũng không có quá nhiều thay đổi. Nguyễn Tiểu Ly có thể thông qua ký ức của nguyên chủ mà tìm được đường về nhà.
Thẩm Tử Hoài khẽ nhướng mày, cô bạn ngồi cùng bàn dường như đã hoạt bát hơn, rất tốt.
Hai người đi bộ một đoạn đường đã đến một ngôi làng nhỏ, các ngôi nhà ở đây đều nằm trên sườn núi. Tất cả chúng đều được xây bằng gạch đỏ, có nhà thì sơn tường trắng, có nhà để trần gạch đỏ. Cả ngôi làng trông rất yên bình.
Nguyễn Tiểu Ly dừng bước chân, bởi vì cô nhìn thấy ở cách đó không xa có một ngôi nhà đang được xây, có một người đàn ông và một người phụ nữ đang làm việc.
Người phụ nữ ấy mới ngoài ba mươi, còn chưa đến bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn đã già đi nhiều. Bà đang mang ủng cao su đứng trên bùn để trộn xi măng, vôi và nước lại với nhau, vừa trộn vừa dùng chân dậm lên.
Còn người đàn ông thì đang đứng xây gạch đỏ. Người phụ nữ kia xúc xi măng đã được trộn xong vào một cái xô nhỏ rồi đưa cho người đàn ông.
Hai người cùng nhau làm việc, và họ không ai khác chính là cha mẹ của nguyên chủ.
Hai mắt Nguyễn Tiểu Ly nóng rực, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Trong trí của cô, mẹ rất đẹp và dịu dàng, còn cha thì cao lớn và mạnh mẽ. Nhưng bây giờ cả hai người họ đều đã già rồi…
Thẩm Tử Hoài nhìn thấy tất cả: “Tối nay cậu muốn gặp cha mẹ không?”
Nếu muốn thì có thể đi gặp một lần.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu: “Tớ có thể ra khỏi trường, được gặp lại họ là đã thoả mãn lắm rồi. Tớ không muốn để bố mẹ nhìn thấy tớ. Đã hơn một năm trôi qua, nỗi đau trong lòng họ khó lắm mới nguôi ngoai đi phần nào, nếu tớ lại xuất hiện thì chẳng khác nào vạch nó ra thêm một lần nữa…”
Tuy nhìn cha mẹ đã già đi rất nhiều nhưng hiện tại họ đã có một cuộc sống bình thường, có công việc của mình. Nếu cô lại xuất hiện, có lẽ họ sẽ không vui mà còn đau lòng hơn.
Thẩm Tử Hoài hiểu được suy nghĩ của cô.
“Tớ không vội trở về. Cuối tuần này chúng ta có thể ở lại đây để cậu có thể nhìn họ nhiều thêm một chút. Nếu sau này cậu muốn về nữa thì bất cứ lúc nào tớ cũng có thể mang cậu tới đây.”
“Ừ.” Nguyễn Tiểu Ly lau khô nước mắt, tâm trạng của cô đã tốt lên nhiều.
Hai người cứ đứng đó nhìn cha mẹ cô làm việc.
Nguyễn Tiểu Ly vô cùng quý trọng khoảng thời gian hiện tại, cô có thể cảm nhận được sự vui sướng của nguyên chủ, chính cô cũng rất vui.
Cuối ngày, Nguyễn Gia Khánh và vợ có thể tan làm. Nguyễn Gia Khánh nhìn thoáng qua con đường nhỏ: “Vợ à, hình như vừa rồi có một chàng trai trẻ đứng ở kia, em có nhìn thấy không?”
“Không có, lúc nãy em chỉ lo đến xi măng, không có ngẩng đầu.”
“Cũng có thể là anh nhìn nhầm rồi.”