Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
“Phanh không ăn…” Tài xế hốt hoảng nói.
Đây là đoạn đường có trường học, tài xế xe buýt khi lái xe qua đây luôn rất cẩn thận, thế nhưng vừa rồi đột nhiên phanh lại không ăn.
Tài xế trơ mắt nhìn chiếc xe tông vào nam sinh kia, sau đó kéo lê một đoạn dài cho đến khi đâm vào bồn hoa mới dừng lại.
Thi thể của Triệu Thụy thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn. Bánh xe cán tới đầu, một nửa đầu bị nghiền nát như tương.
Hồn vía của những người trên xe chưa quay về, nhóm học sinh đuổi theo Triệu Thụy cũng sợ khiếp vía.
Chuyện xảy ra quá đột ngột.
“Gọi cảnh sát đi, nhanh lên.” Giọng một người người phụ nữ vang lên trong đám đông.
Đến lúc này, mọi người mới định thần lại và nhớ đến chuyện phải báo cảnh sát. Tài xế cũng bị mọi người chặn lại và canh giữ sát sao.
Mặc dù tài xế rất sợ hãi nhưng ông cũng không muốn chạy trốn, bởi vì thật sự là do phanh đạp không ăn nên mới đụng vào người ta mà.
Cảnh sát giao thông và cảnh sát gần đó đều đến hiện trường.
Lúc cảnh sát đến nơi, vẻ mặt của họ rất kỳ lạ. Lại là cái trường này… nhưng lần này không phải xảy trong trường mà là trước cổng trường.
Người gặp nạn vẫn là học sinh, thật ra không phải là học sinh trường này mà là của trường khác.
“Cái trường này có chút tà môn…”
“Sự tình dị thường tất có ma quỷ, haiz.”
Cứ theo quy trình bình thường mà làm việc thôi. Kiểm tra hiện trường, kiểm tra cơ sở vật chất của xe buýt, xác định xem tai nạn xảy ra như thế nào, có lỗi của con người hay không.
Quả nhiên lại là ngoài ý muốn.
Xác của nạn nhân được chuyển vào trong một chiếc túi chuyên dụng rồi mang đi. Cuối cùng, cảnh sát lấy lời khai của một số người có mặt tại hiện trường, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngôi trường kia.
“Haiz.”
Trâu Thục Vũ đứng ở sau đám đông quan sát hết mọi chuyện. Trong cô có sự sợ hãi và cả kinh hoàng, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy may mắn. Quả nhiên bùa trên người cô có ích, đến trường được vài ngày rồi mà cũng không có chuyện gì xảy ra.
Triệu Thụy chết cũng tốt, như thế sẽ không còn bất kỳ ai biết chuyện của năm đó nữa.
Cô nhất định phải khiến Nguyễn Ly Ly hồn phi phách tán, vì chỉ có như vậy thì mọi chuyện mới hoàn toàn kết thúc.
Đêm đó, Trâu Thục Vũ về ký túc xá và dùng máu chó mực vẽ đầy lên sàn nhà.
Đây là trận pháp trị giá mười vạn tệ mà cô đã mua ở chỗ cao nhân kia. Chỉ cần vẽ cái này lên sàn phòng thì chẳng bao lâu nữa Nguyễn Ly Ly sẽ biến mất.
Trâu Thục Vũ đắc chí bò trên sàn vẽ trận pháp.
Tuy Nguyễn Tiểu Ly đang ở chung với Thẩm Tử Hoài, nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ quay lại phòng mình để nhìn một cái. Hôm nay trở về, cô đúng lúc nhìn thấy hành động của Trâu Thục Vũ.
Nguyễn Tiểu Ly khoanh tay đứng ở cửa mà nhìn vào: “Tiểu Ác, ngươi nói xem cô ta đang vẽ cái gì vậy?”
“Chắc là trận pháp, nhưng nhìn sơ qua thôi đã biết là bản lậu rồi.”
Cho dù có là bản chính đi nữa thì người thường vẽ lên cũng không thể phát huy được hiệu quả, đã vậy máu chó mực này cũng không phải là máu chó mực thật… Mà kể cả là thật đi chăng nữa thì nó cũng đã hết hạn sử dụng rồi. Máu chó mực dùng để trừ tà phải là máu tươi còn nóng.
Nguyễn Tiểu Ly ngáp một cái: “Ngày mai mở mắt ra thì trò chơi cuối cùng sẽ bắt đầu.”
Nguyễn Tiểu Ly lười xem Trâu Thục Vũ làm khùng làm điên, cô nhanh chóng trở về phòng của Thẩm Tử Hoài.
Thẩm Tử Hoài đã trải chăn xong, thấy cô quay lại thì hỏi: “Lại về phòng lúc trước của cậu à?”
“Về nhìn một chút, đúng lúc thấy Trâu Thục Vũ đang dùng máu chó mực vẽ pháp trận.” Nguyễn Tiểu Ly đi tới ngồi xuống giường.
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Tử Hoài lập tức hiện lên vẻ lo lắng: “Cậu không bị thương chứ?”
“Không sao, hình như trận pháp của cô ta không dùng được.”
Thẩm Tử Hoài thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảnh giác: “Tuy rằng không nhiều người hiểu được mấy thứ này nhưng trên đời vẫn có cao nhân. Không biết Trâu Thục Vũ đã lấy được mấy thứ này từ ai, cũng chẳng xác định được là thật hay giả. Cậu nhất định phải cẩn thận, đừng để mình bị thương đấy.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Hay là cậu đưa điện thoại cho tớ đi, tớ sẽ đi chụp một tấm về cho cậu xem là thật hay giả.”
Liên quan sự an toàn của cô, Thẩm Tử Hoài cũng muốn biết những gì thứ trên tay Trâu Thục Vũ là thật hay giả.
Nếu là thật, hắn nhất định sẽ hủy nó đi, tuyệt đối sẽ không để cho bạn cùng bàn bị thương tổn.
“Cũng được, cậu đi chụp một cái rồi về ngay nhé, đừng ở lại lâu.”
“Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly cầm theo điện thoại của Thẩm Tử Hoài biến mất.
Không lâu sau cô đã quay lại.
“Cậu mau nhìn xem là thật hay giả?” Nguyễn Tiểu Ly đưa điện thoại cho hắn: “Dù sao tớ cũng đạp mấy cái lên trận pháp rồi nhưng đều không bị gì.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô nở một nụ cười, nụ cười ấy kéo dài đến đuôi mắt.
Rõ ràng đã biết trận pháp kia là giả nhưng cô vẫn muốn làm chuyện dư thừa. Cô thích nhìn Thẩm Tử Hoài lo lắng cho mình.
Thẩm Tử Hoài nghiêm túc nhìn ảnh chụp trên điện thoại, sau đó trong mắt đong đầy ý cười: “Cậu cứ đạp thoải mái, là đồ giả.”
Hơn nữa còn là đồ giả đến không thể giả hơn, chứng tỏ người kia chỉ là loại đạo sĩ dởm muốn lừa tiền người ta mà thôi.
“Giả thì tốt.” Nguyễn Tiểu Ly còn bày ra dáng vẻ thật may mắn.
Thẩm Tử Hoài nhìn cô một cách nghi ngờ, sau đó vươn tay ôm cô vào lòng: “Đồ trứng thúi, có phải cậu đã sớm biết là giả phải không, còn bày đặt giả vờ hả?” Hắn vừa nói vừa cù lét cô.
Thực tế, Nguyễn Tiểu Ly không cảm thấy ngứa chút nào, nhưng cô vẫn cố tình giả vờ cười đùa vùng vẫy.
Ngồi ở trên đùi hắn mà vùng vẫy, hậu quả là…
Quả nhiên tuổi trẻ khí thịnh, dễ dàng củi khô lửa bốc.
Đêm hôm đó, Nguyễn Tiểu Ly ngủ rất ngon, còn Thẩm Từ Hoài thì phải đi tắm nước lạnh vài lần.
…
Bình minh ló dạng, mở mắt ra, trò chơi cuối cùng bắt đầu.
…
Trâu Thục Vũ vừa mở mắt đã thấy máu chó mực trên sàn biến đâu mất, cô rất vui vẻ: “Thành công rồi! Máu chó mực đã biến mất, chắc chắn Nguyễn Ly Ly đã hồn phi phách tán.”
Chỉ cần bỏ ra mười vạn tệ là đã mua được một trận pháp hiệu quả như thế.
Vị cao nhân kia nói chỉ cần vẽ pháp trận ở nơi mà con quỷ kia đã từng sinh sống, qua một đêm mà không thấy máu chó mực nữa thì trận pháp đã biến mất, bởi vì con lệ quỷ kia đã hồn phi phách tán.
Trâu Thục Vũ cực kỳ vui vẻ.
Nhưng cô lại không biết rằng có một số thứ có thể sinh ra phản ứng hóa học, đồ vật phơi trong không khí cả đêm cũng có thể sẽ biến mất…
Trâu Thục Vũ vẫn chưa lấy mấy lá bùa ở trong người ra vì để đề phòng có tình huống hi hữu, cô tung tăng đi xuống lầu.
Tâm trạng vui vẻ nên không khí cũng trở nên trong lành hơn.
Nhìn thấy một nữ sinh cùng lớp đi cách đó không xa, Trâu Thục Vũ chạy tới chào hỏi: “Vương Tình, lát nữa tớ xếp hàng sau cậu rồi chúng ta cùng nhau chạy thể dục được không?”
“Được.” Vương Tình quay đầu lại trả lời.
Nhưng ngay khi Vương Tình vừa quay lại, hai mắt Trâu Thục Vũ liền mở to như thể đang nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ. Bởi vì gương mặt mà Trâu Thục Vũ nhìn thấy vậy mà lại là của Nguyễn Ly Ly. Sao Nguyễn Ly Ly lại mặc quần áo của Vương Tình!
Cô ta còn cười với mình, còn đang nói chuyện với mình!
Trâu Thục Vũ không nói thêm lời nào nữa mà lập tức quay đầu bỏ chạy.
Vương Tình sửng sốt: “Gì vậy? Sáng nay tôi có rửa mặt mà, bộ tôi xấu như vậy sao?”
Tiếp đó, Trâu Thục Vũ cảm thấy cả thế giới đều điên hết rồi. Cô nhìn thấy khuôn mặt của bạn học nào cũng là của Nguyễn Ly Ly, đủ loại biểu cảm, toàn là mặt của cô ta!
“Rõ ràng cô ta đã hồn phi phách tán rồi mà. Sao, sao chỗ nào cũng có cô ta?”
Trâu Thục Vũ sắp phát điên đến nơi. Cô không dám ra sân thể dục mà ngồi xổm một mình trên mặt đất.