Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Trên sân thể dục, các lớp đã xếp hàng chuẩn bị chạy bộ, giáo viên bảo lớp trưởng điểm danh sỉ số, thiếu bạn nào thì báo lên.
Nam Âm Niểu đã điểm danh đến mấy lần nhưng vẫn thiếu Trâu Thục Vũ, cô lập tức có một linh cảm không tốt. Trâu Thục Vũ sẽ không bị đó chứ?
“Thầy ơi, lớp em còn thiếu một bạn, để em đi tìm bạn ấy được không ạ?”
“Em đi đi.” Giáo viên gật đầu nói.
Nam Âm Niểu lập tức ra khỏi hàng ngũ, chạy về ký túc xá. Cô đi một hồi thì nhìn thấy ở đằng xa có một nữ sinh đang ngồi xổm ở ven đường. Nam Âm Niểu đến gần hơn thì phát hiện nữ sinh đó chính là Trâu Thục Vũ.
“Trâu Thục Vũ, sao cậu lại ngồi xổm một mình ở đây, khó chịu ở đâu hả? Mọi người đều đã đi chạy thể dục rồi, cậu đi với tớ nhanh lên.” Nam Âm Niểu vừa đến gần vừa nói.
Nghe thấy giọng nói của Nam Âm Niểu, Trâu Thục Vũ cảm thấy như nhìn thấy vị cứu tinh, cô nhìn lên: “Nam Âm…”
Còn chưa nói hết câu, Trâu Thục Vũ đã nhìn thấy gương mặt của Nguyễn Ly Ly. Quần áo của Nam Âm Niểu nhưng khuôn mặt lại là của Nguyễn Ly Ly!
Rốt cuộc cô ta là Nam Âm Niểu hay là Nguyễn Ly Ly!
Trâu Thục Vũ bật dậy, hoảng sợ lùi lại phía sau: “Rốt cuộc cô là ai?”
Nam Âm Niểu khó hiểu: “Tớ là Nam Âm Niểu, sao cậu lại hỏi tớ là ai?”
Chuyện gì đang xảy thế này, sao lại có cảm giác Trâu Thục Vũ kỳ quái.
“Cô là Nam Âm Niểu thật sao?”
“Tớ không phải Nam Âm Niểu thì còn ai vào đây, rốt cuộc cậu bị sao vậy Trâu Thục Vũ?”
Nam Âm Niểu từ từ tiến lại gần, Trâu Thục Vũ không khỏi khủng hoảng khi nhìn thấy khuôn mặt kia. Không phải Nguyễn Ly Ly đã hồn phi phách tán rồi ư, sao bây giờ chỗ nào cũng có mặt của cô ta thế này!
Trâu Thục Vũ không tin Nam Âm Niểu, cất bước bỏ chạy.
Nam Âm Niểu cảm thấy cực kỳ kỳ quái.
Ngày hôm đó, Trâu Thục Vũ trốn trong ký túc xá, không đến lớp học.
Bất kể là ai tới tìm cô đều bị cô đuổi ra ngoài. Trong miệng Trâu Thục Vũ luôn lẩm bẩm: “Nguyễn Ly Ly, cô đừng tới đây!”
Chủ nhiệm lớp nghe thấy chuyện này cũng đi qua ký túc xá, nhưng kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi.
Dường như Trâu Thục Vũ đã điên rồi, nhìn ai cũng ra Nguyễn Ly Ly.
Chủ nhiệm không còn cách nào khác đành phải gọi cho cha mẹ cô: “Phụ huynh hãy đến trường đón em Trâu Thục Vũ đi, hình như em ấy đã bị chuyện gì đó thích nên bây giờ gặp ai cũng sợ.”
“Trâu Thục Vũ nhà tôi đi học bình thường mà, sao lại chịu thích?”
Chủ nhiệm lớp cũng không rõ nguyên do: “Chuyện này khó mà giải thích ngắn gọn được. Quý phụ huynh hãy đến trường xem một cái đi.”
Sau đó, cha mẹ của Trâu Thục Vũ đến trường. Cả hai đều ăn mặc rất sang trọng, hiển nhiên là một gia đình tương đối giàu có. Nhưng cách ăn nói lại hơi thô thiển…
Đến ký túc xá, họ nhìn thấy Trâu Thục Vũ tự khóa trái cửa ở trong phòng một mình. Trâu Thục Vũ nghe được cha mẹ mình đến bèn liếc mắt qua cửa sổ nhìn họ một cái rồi lập tức hét lên thất thanh.
Cha Trâu Thục Vũ tức giận: “Trường của mấy người dạy kiểu gì vậy hả? Con gái của tôi đang tốt đẹp, sao đến trường thì lại trở nên như vậy?”
“Đúng vậy, mấy hôm trước lúc đến trường còn bình thường, bây giờ bị gì thế này?”
Chủ nhiệm khổ không nói nên lời: “Tôi biết được một chút chuyện từ các học sinh trong lớp, con gái của anh chị có thể đã gây ra chuyện gì đó…”
Chủ nhiệm lớp nói hết những chuyện gần đây mà mình đã thu thập được cho cha mẹ của Trâu Thục Vũ biết.
Học sinh trong cùng một phòng đều tự tử một cách khó hiểu hoặc là tử vong ngoài ý muốn. Bây giờ chỉ còn lại một mình Trâu Thục Vũ, đã vậy cô bé nhìn ai cũng đều nói “Nguyễn Ly Ly, đừng tới đây”, quá khả nghi.
Mẹ của Trâu Thục Vũ ngắt lời chủ nhiệm lớp: “Thầy Lưu, thầy nói vậy là có ý gì? Ý thầy là con gái tôi đã cô gái tên Nguyễn Ly Ly kia à?”
Cha Trâu Thục Vũ bồi thêm: “Thậm chí nếu có lỗi lầm gì thì tôi cũng có thể bồi thường. Đừng hù doạ con gái tôi.”
Mẹ của Trâu Thục Vũ đập tay chồng mình: “Bồi thường cái gì? Con gái của chúng ta không có làm gì sai. Ông tưởng đây là công nhân của ông à, hễ xảy ra chuyện một cái là dùng bồi thường để nói chuyện chắc? Con gái của chúng ta được giáo dục tốt như vậy, sao có thể hại ai được. Bồi thường cái gì mà bồi thường? Theo tôi thấy là gia đình của Nguyễn Ly Ly kia muốn làm tiền chúng ta thì có, còn dọa con gái chúng ta sợ hãi thành thế này.”
Thầy Lưu nghe cặp vợ chồng này nói chuyện, càng nói càng quá quắt. Chỉ là nói cho họ biết những chuyện đã xảy ra ở trường gần đây, không cần thiết phải rủa xả như vậy chứ.
Thầy Lưu: “Ý của tôi không phải như vậy. Đây là những chuyện xảy ra gần đây mà tôi biết được từ học sinh trong lớp. Tôi nghĩ em Trâu Thục Vũ thấy các bạn cùng phòng đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới bị thích, phụ huynh xem có thể đưa em ấy về nhà để nghỉ ngơi một ngày không?”
“Chúng tôi cũng muốn đem con bé về. Nhìn xem con bé đã biến thành cái dạng gì kìa, không mở cửa ra thì làm sao mà đưa về được?” Ánh mắt mẹ của Trâu Thục Vũ tỏ vẻ khinh thường.
Cha Trâu Thục Vũ đến gần cửa: “Thục Vũ, Thục Vũ, mở cửa ra đi con, là cha đây. Con sợ cái gì cứ nói cho cha biết, cha sẽ giúp con. Có cha ở đây, không ai có thể hại con đâu.”
Trâu Thục Vũ dựa lưng vào cánh cửa, đóng chặt nó và không dám mở ra.
Ngoài kia căn bản không phải là cha mẹ cô, là Nguyễn Ly Ly!
Cả thế giới hôm nay toàn là Nguyễn Ly Ly, ai biết người nào là thật người nào là giả. Cô ta muốn hại mình. Nguyễn Ly Ly muốn chết cô. Nhất định không thể mở cửa ra!
Dù nói thế nào thì cửa cũng không mở… Tông cửa vào thì lại càng không được, không thể thích con bé.
Sau mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cha mẹ Trâu Thục Vũ cũng phải đi về tay không.
Nhà bọn họ còn phải làm ăn, không thể ở trường cả ngày. Trâu Thục Vũ lại không chịu mở cửa ra, cưỡng chế mở cửa sẽ thích đến con bé nên chỉ có thể tiếp tục để nó ở lại trường.
Trước khi đi về họ cũng đã dặn dò nhà trường phải xem chừng Trâu Thục Vũ, nếu có bất kỳ huống nào xảy ra thì phải gọi họ đến ngay.
Thầy Lưu thở dài một cái, dặn dò Nam Âm Niểu xem chừng Trâu Thục Vũ.
Nam Âm Niểu vẫn luôn đứng ngoài cửa, Nguyễn Tiểu Ly từ từ đến gần Nam Âm Niểu, sau đó nhập vào cơ thể cô ta.
“Nam Âm Niểu” mở to mắt, ánh mắt đờ đẫn, gõ cửa phòng.
Trâu Thục Vũ sợ hãi: “Ai?”
“Tôi là Nam Âm Niểu. Thật ra nếu cậu không muốn chết thì có thể nói ra chân tướng của năm đó. Nói ra thì có thể cậu sẽ sống.”
Có thể sống thôi chứ không chắc chắn là sẽ cho mày sống đâu.
Nói ra đi, Nguyễn Tiểu Ly muốn nghe thấy chính miệng Trâu Thục Vũ kể lại quá trình hại chết cô năm đó.
Bức cô ta đến điên, bắt cô ta nói ra hết tội nghiệt mình đã gây ra.
Trâu Thục Vũ nghe Nam Âm Niểu nói, đáp: “Muốn bắt tôi báo cảnh sát rồi tự thú đúng không? Tại sao cô lại thích xen vào chuyện người khác như vậy!”
“Tôi không có nói là báo cảnh sát. Tôi chỉ nói cậu có thể nói ra chuyện năm đó, nếu nói ra thì có thể cậu sẽ không phải chết.”
Có thể sẽ không chết? Sẽ chết! Hahahaha…
Trâu Thục Vũ: “Nói ra rồi… có thật là sẽ không chết không?”
“Không nói thì cả thế giới đều là Nguyễn Ly Ly.”
Giọng nói biến mất, Nam Âm Niểu té xỉu trên mặt đất.
Trâu Thục Vũ ở trong phòng nên không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài. Tinh thần cô vẫn còn đang căng thẳng, nỗi sợ hãi mà hôm nay cô phải chịu đã tra tấn cô đến sắp điên lên rồi. Bây giờ cô chỉ nghĩ đến sống sót!
“Tôi không Nguyễn Ly Ly… không phải tôi… Là Triệu Thụy! Là Triệu Thụy! Ai bảo Nguyễn Ly Ly ngu như vậy! Huhu…”