Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Airy
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
“Có gì đâu mà bội phục, thật ra tôi là một người rất nhát gan và yếu đuối, giờ nghe tin đã tìm được thận tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.”
Sở dĩ Tầng Y Nhiễm muốn hiến tặng là vì Nguyễn Tiểu Ly là bạn của cô, nếu là người khác thì cô sẽ không hy sinh được như vậy.
Sau khi thông báo tin đã tìm được thận thay thế đến mọi người, Nam Hạo là người có phản ứng mạnh nhất. Ông vừa nghe thấy tin tức thì lập tức lộ vẻ kinh ngạc đến không dám tin, sau đó thì cười tươi hết cỡ, đến mức nước mắt cũng thi nhau tuôn trào.
“Số của con gái tôi vẫn chưa thể chết được. Ly Nhi được cứu rồi, được cứu rồi.”
Dì Trần đang cầm chiếc khăn ấm nhẹ nhàng chà lau bàn tay cho Nguyễn Tiểu Ly, bà cũng mỉm cười: “Tiểu thư, chờ cô tỉnh dậy, tôi sẽ báo cho cô tin tốt này.”
Cô vẫn đang hôn mê, gần đây thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít.
Tần Dự Thâm: “Chúng ta phải nhanh chóng sắp xếp chuyển viện cho cô ấy, cần phải dùng phi cơ riêng. Trên phi cơ phải chuẩn bị đầy đủ thiết bị chữa bệnh, như vậy mới có thể đảm cô ấy được an toàn trong quá trình di chuyển.”
Nam Hạo: “Những thứ đó cha đều chuẩn bị được, nhưng cụ thể là chuyển viện ngày nào?”
Tần Dự Thâm: “Càng nhanh càng tốt, qua bên kia rồi tiếp tục điều dưỡng, đến giữa tháng sau là có thể tiến hành giải phẫu ghép thận.”
Người hiến thận bên kia đã chết não từ lâu, hiện tại chỉ dựa vào các ống dây để duy trì mạng sống.
Đàn em khóa dưới đã nói giữa tháng sau người kia sẽ rút ống thở, sau đó toàn bộ nội tạng hiến tặng sẽ được lấy ra.
Bên này bọn họ chuyển viện qua, còn bên kia người ta lấy thận ra, lúc đó hắn có thể lập tức tiến hành giải phẫu ghép thận.
Nam Hạo vô cùng mừng rỡ, song song đó cũng pha lẫn chút cuống quýt: “Được, được, được, bây giờ cha sẽ đi chuẩn bị phi cơ, cam đoan sẽ là phi cơ được trang bị thiết bị y tế tốt nhất, đảm bảo sẽ không để cho Ly nhi xảy ra chuyện ở trên đường.”
Tần Dự Thâm gật đầu.
Tất cả mọi chuyện đều đã được phân công xong xuôi, mọi người kéo nhau đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh im ắng chỉ còn một mình Tần Dự Thâm túc trực bên cạnh cô: “Tiểu Ly Ly, anh sẽ tự tay làm phẫu thuật cho em, em cũng nhất định phải kiên trì nhé.”
Giải phẫu ghép thận có tính mạo hiểm rất cao, hơn nữa tình huống của cô bây giờ cũng rất nguy hiểm. Trong lúc phẫu thuật, ngoại trừ sự nỗ lực của bác sĩ thì còn phải kết hợp với ý chí của bệnh nhân thì may ra mới có thể thành công.
Bàn tay to lớn của Tần Dự Thâm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nguyễn Tiểu Ly: “Thận cũng đã tìm thấy, chắc chắn em sẽ không sao.”
Nhà họ Nam vốn có tiền có thế, cùng lắm cũng chỉ mất một tuần là đã có thể tìm thấy phi cơ.
Đó là một chiếc phi cơ riêng rất lớn chứa đầy đủ các thiết bị y tế tân tiến nhất nhằm bảo dưỡng thân thể cho Nguyễn Tiểu Ly trong khi di chuyển.
Chuẩn bị đầy đủ mọi thứ xong thì cũng là lúc Nguyễn Tiểu Ly xuất viện.
Kể từ lần hôn mê lần trước cho đến thời điểm hiện tại, Nguyễn Tiểu Ly vẫn chưa một lần tỉnh lại.
Hôm cô xuất viện là một ngày nắng đẹp. Lúc giường bệnh được chuyển xuống sân, một vài tia sáng ấm áp bao phủ lên cơ thể của Nguyễn Tiểu Ly. Đáng tiếc thay vì đang hôn mê nên cô không hề hay biết những chuyện này.
Nguyễn Tiểu Ly được đưa ra sân bay dưới sự che chở cẩn thận, chiếc phi cơ tư nhân mà Nam Hạo mới mua đang đậu ở trong sân bay này.
“Cha và dì Trần cứ lo liệu chuyện bên này xong đi rồi hãy sang kia. Con và Nam Ly sẽ ra nước ngoài trước.” Nguyễn Tiểu Ly đã được đưa lên phi cơ tư nhân, còn Tần Dự Thâm đang nói lời tạm biệt với Nam Hạo.
Nam Hạo còn phải xử lý việc ở công ty, không phải muốn đi là đi. Dì Trần dự tính sẽ đi cùng với Nam Hạo. Hôm nay chỉ có Nguyễn Tiểu Ly, Tần Dự Thâm và Tằng Y Nhiễm lên máy bay mà thôi.
Đúng vậy, Tằng Y Nhiễm cũng xuất ngoại.
Tằng Y Nhiễm đã từ chức ở bệnh viện và được mời làm y tá riêng cho Nguyễn Tiểu Ly.
Bác sĩ chủ trị, y tá riêng, còn có các thiết bị chăm sóc và chữa bệnh chỉ để bảo đảm Nguyễn Tiểu Ly sẽ không gặp phải bất cứ sự cố nào trong chuyến bay lần này.
Nam Hạo vỗ vỗ vai Tần Dự Thâm: “Nhất định phải chăm sóc tốt cho Ly Nhi, những chuyện phía sau nhờ cả vào con.”
“Dạ, cha không cần lo lắng quá, đã có con ở đây.” Tần Dự Thâm gọi Nam Hạo bằng một tiếng cha thật tình cảm.
Sau khi dặn dò vài câu, Tần Dự Thâm và Tằng Y Nhiễm lên phi cơ. Chiếc phi cơ tư nhân từ từ cất cánh rời khỏi sân bay quốc tế.
Chuyến bay kéo dài khoảng tiếng. Trong suốt thời gian đó, Tần Dự Thâm vẫn luôn căng thẳng nhìn số liệu trên thiết bị y tế và chú ý đến tình trạng sức khỏe của Nguyễn Tiểu Ly.
Cả một hành trình, không một ai dám sơ xuất. Cuối cùng, họ cũng đã hạ cánh an toàn, sau đó liền di chuyển đến bệnh viện.
Lúc Tần Dự Thâm gần tới bệnh viện, từ xa đã nhìn thấy đích thân Viện trưởng của bệnh viện đi ra tiếp đón hắn.
Thành viên trong gia đình của Tần Dự Thâm đều là những người rất có uy danh trong nghề y trên khắp thế giới. Tuy bệnh viện này đã có lịch sử lâu đời ở nước C, nhưng bất kỳ bệnh viện nào cũng sẽ hy vọng chỗ của mình sẽ có thêm nhân tài đến làm việc.
Viện trưởng đích thân ra chào đón và sắp xếp phòng bệnh cho Nguyễn Tiểu Ly. Cả đoạn đường, Viện trưởng rất khách sáo với Tần Dự Thâm với mục đích có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng hắn, hy vọng sau đó Tần Dự Thâm sẽ ở lại bệnh viện làm việc lâu dài.
Trong lúc đó, Tần Dự Thâm cũng không tỏ thái độ kiêu ngạo hay nịnh nọt gì, hắn chỉ trò chuyện mấy câu xã giao với Viện trưởng.
Đến lúc trời tối, hầu hết mọi thứ mới được sắp xếp xong.
Tiếp đó, một nam bác sĩ cao ráo, trắng trẻo khoảng tuổi mặc áo blouse đi đến.
“Anh Tần, từ lúc tốt nghiệp đến giờ đã ba năm rồi em và anh chưa gặp nhau đó.”
Tần Dự Thâm cười đáp: “Đúng là lâu rồi không gặp, sau khi tốt nghiệp xong thì ai đi đường nấy. Anh mới nghe Viện trưởng nói em là trụ cột của bệnh viện. Tương lai sau này của em rất xán lạn đó.”
“Nào có, nào có.” Nam bác sĩ liếc mắt nhìn lên người con gái nằm trên giường bệnh, hỏi: “Người kia là vợ mới cưới của anh phải không?”
“Phải.” Tần Dự Thâm gật đầu, dịu dàng nói: “Chính là cô ấy, người vợ anh rất yêu.”
Bác sĩ nọ kinh ngạc: “Anh Tần, mấy nay nay anh thay đổi nhiều quá nha. Trước kia có đánh chết em cũng không tin anh sẽ nói ra những lời ngọt ngào như vậy.”
Thời còn đi học, ấn tượng của mọi người về Tần Dự Thâm là một học bá đẹp trai nhưng lạnh lùng, ai mà ngờ được sau khi kết hôn thì lại trở thành người có thể nói ra những lời thâm tình như thế chứ.
Tần Dự Thâm cười: “Lần này phải cảm ơn em vì đã giúp anh tìm được thận. Anh không biết phải báo đáp ân tình này của em như thế nào, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói cho anh biết.”
“Anh đừng khách sáo, anh cho em cái suất đi chuyên tu là đã rất đáng giá rồi. Em còn phải đi kiểm tra các phòng, em đi trước đây. Chúc chị dâu sớm ngày bình phục.” Nam bác sĩ chỉ đến thăm một chút rồi đi. Giờ này mỗi buổi chiều hắn đều phải đi kiểm tra các phòng bệnh, hiện tại đã đến lúc hắn đi làm việc.
Trong phòng bệnh, Tằng Y Nhiễm đang chăm sóc cho Nguyễn Tiểu Ly. Cô cầm một ly nước đưa lên môi cho Nguyễn Tiểu Ly uống. Thế nhưng cô vừa cúi đầu liền phát hiện ra sắc mặt của Nguyễn Tiểu Ly cực kỳ không bình thường, không những tái nhợt mà còn có xu hướng chuyển sang tím tái. Là khó thở!
“Bác sĩ Tần, hình như Nguyễn Tiểu Ly không ổn rồi, anh mau vào kiểm tra xem!”
Tần Dự Thâm vừa nghe vậy liền xoay người vào phòng bệnh, bước nhanh đến bên giường: “Sau lại thế này?”
“Lúc tôi cho cô ấy uống nước thì đã thấy mặt mày cô ấy bắt đầu tím tái, hít thở cũng không nổi nữa.”
Tần Dự Thâm nhìn lướt qua mọi thứ, sắc mặt lập tức đại biến: “Không ổn rồi, cô đi tìm một bác sĩ khác đến đây mau.”
Đây là dấu hiệu cho thấy bệnh tình đang chuyển biến xấu trầm trọng, cần phải cấp cứu ngay lập tức!