Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

chương 1849: mê thất hoang dã (6)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Khỉ trắng có số lượng khổng lồ, trên thân không ít người đều bị thương.

Tất cả mọi người bị làm cho trở tay không kịp, luống cuống trận cước, đối diện với mấy con khỉ trắng này, rơi vào thế hạ phong.

Sơ Tranh bình tĩnh hơn nhiều, tới một con đạp một con, đến một đôi đạp một đôi.

Khỉ trắng thấy thế, có lẽ cảm thấy mục tiêu này quá hung tàn, đánh không thắng nổi, thông minh thay đổi vị trí mục tiêu.

Tạ Ninh Phong và Lê Điềm bị khỉ trắng bao vậy, Tạ Ninh Phong che chở Lê Điềm, khó tránh khỏi bị thương.

"Chạy mau!" Giọng nói của anh Cao từ phía trước truyền đến: "Bọn nó đông lắm."

Tạ Ninh Phong che chở Lê Điềm chạy về phía đội ngũ phía trước, móng vuốt của khỉ trắng chào hỏi tới, Tạ Ninh Phong giơ tay ngăn cản, kết quả ba lô bị khỉ trắng túm xuống.

"Trang bị!" Tạ Ninh Phong kinh hô một tiếng.

"Đi mau!" Lê Điềm kéo Tạ Ninh Phong chạy, hơi đâu mà quan tâm trang bị gì nữa.

-

Một đám người phi nước đại trong cỏ hoang, khỉ trắng đằng sau thỉnh thoảng luồn lên, nhìn từ đằng xa, hình ảnh tuyệt đối rất chấn động.

Không biết đám người chạy bao lâu, âm thanh truy đuổi đằng sau dừng lại.

"Hình như bọn nó không đuổi theo nữa."

"Không được không được, tôi chạy không nổi nữa rồi."

Đám người dừng lại, đằng sau chỉ có tiếng gió.

Xác định khỉ trắng không đuổi theo nữa, đám người thở phào, có người trực tiếp ngồi bệt xuống đất thở.

Những con khỉ kia mẹ nó quá kinh khủng.

Quần áo đều gần như bị cào nát, một móng vuốt cào xuống toàn là máu.

"Những con khỉ chết tiệt kia từ đâu chạy tới vậy?" Tiểu Khâu che lấy cánh tay bị cào: "Chú Dân, chú biết không?"

"Tôi không biết." Chú Dân lắc đầu.

Anh Cao nhíu mày, cất giọng hỏi: "Mọi người đều không sao chứ?"

"Balo của tôi bị cướp."

"Tôi cũng bị cướp mất một cái túi."

Bị thương đều là chút vết thương nhỏ, balo bị cướp mấy cái, có là túi nhỏ, có là mất toàn bộ túi.

"Chỉnh lý lại trang bị còn lại đi."

Đội ngũ bên phía Sơ Tranh, chỉ có túi của Tạ Ninh Phong bị cướp, Lam Thần bị cướp một cái balo nhỏ, những thứ khác thì vẫn còn.

Tạ Ninh Phong bị cướp cũng không sao, Lê Điềm vẫn còn, hai người họ có thể dùng chung.

Đồ của Sơ Tranh ở chỗ chú Dân, không có tổn thất gì.

Rất nhanh anh Cao bên kia đã kiểm kê xong.

"Đồ ăn không nhiều lắm, trang bị thì đủ."

"Đồ ăn còn lại bao nhiêu?"

"Dựa theo số lượng bây giờ, nhiều nhất là ba ngày."

Ba ngày...

Đây cũng không phải tin tức tốt gì.

Anh Cao quay đầu hỏi chú Dân: "Chú Dân, chỗ này có dễ tìm đồ ăn không?"

"Dễ tìm." Chú Dân gật đầu nói: "Trước kia khi hái thuốc, thường xuyên ăn đồ trên núi, sẽ không bị đói, hơn nữa ở ngay phía trước có một dòng suối nhỏ, bên trong có cá."

Nghe vậy anh Cao thở phào: "Đồ ăn dễ tìm là được, mọi người xử lý vết thương trước đi, nghỉ ngơi một lát nữa rồi tiếp tục đi."

Đám người giúp nhau xử lý vết thương.

Anh Cao nhìn quanh một vòng, nhìn về phía Sơ Tranh đang dựa trên một gốc cây, ánh mắt trên dưới dò xét cô.

Tất cả mọi người chật vật, không bị thương thì quần áo và tóc cũng bị kéo tới lộn xộn không chịu nổi.

Chỉ có cô, quần áo trên người đều không loạn chút nào, nhìn qua vẫn là dáng vẻ kia...

Lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác mà cô gái này mang đến cho anh ta không phải như vậy.

Vì sao lại đột nhiên biến hóa?

Trước đó đều là ngụy trang sao?

Đáy lòng anh Cao cảnh giác, càng thêm đề phòng Sơ Tranh.

-

Lê Điềm băng bó vết thương cho Tạ Ninh Phong, vẻ mặt có chút khó coi.

Trước kia đi ra ngoài cùng đám Lam Thần, có nơi cũng rất vắng vẻ, hoang sơn dã lĩnh cũng bình thường, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp phải một ít động vật.

Nhưng mà không có lần nào như hôm nay, gặp phải một bầy sinh vật lớn như vậy.

"Những con khỉ trắng đó là chủng loại gì?" Lê Điềm hỏi Tạ Ninh Phong.

Tạ Ninh Phong lắc đầu: "Anh không hiểu rõ về những thứ này... Anh Thần biết không?"

Lam Thần ngậm cỏ, dựa trên tảng đá bên cạnh, nghe thấy lời này, tức giận: "Làm sao tôi biết được, tôi đối với khỉ không hề có một chút hảo cảm nào."

Trong đội ngũ bên phía anh Cao, ngược lại cũng từng nghiên cứu một chút về động vật.

Nhưng mà anh ta cũng không biết đó là chủng loại khỉ gì.

Khỉ toàn thân màu trắng tỉ lệ xuất hiện là 1/100.000, mà vừa rồi bọn họ nhìn thấy không dưới mấy chục con khỉ trắng.

Chuyện này hoặc là chủng loại mới chưa có ai phát hiện ra, hoặc là vì nguyên nhân gì đó mà hình thành.

Chuyện ngặp phải khỉ, làm trong lòng mọi người đều bịt kín một tầng bóng ma.

Sợ gần đó không an toàn, đám người nghỉ ngơi một hồi, rồi tiếp tục xuất phát.

-

Một ngày sau.

Đội ngũ đi đến con suối nhỏ mà chú Dân nói, suối nước trong suốt thấy đáy, bên trong có tôm tép.

Anh Cao cho người dựng nơi đóng quân tạm thời, ban đêm ở chỗ này nghỉ ngơi.

Một đám người cũng không vội làm lều lán, trước tiên xuống nước để thư giãn một chút.

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực đứng ở bên bờ, không có bất kỳ ý tứ muốn xuống nước nào.

"Liễu tiểu thư không xuống nước tắm rửa một chút sao?" Anh Cao đi tới, nói chuyện với cô.

"Không đi."

"Liễu tiểu thư dường như có chút không giống với trước đó."

Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua quét về phía anh ta, không nhanh không chậm hỏi: "Chỗ nào không giống?"

Anh Cao nhìn chằm chằm mặt Sơ Tranh, muốn nhìn ra một chút biến hóa từ trên mặt cô, nhưng đáng tiếc không nhìn ra được gì cả.

"Tính cách và khí chất đều không giống lắm."

Sơ Tranh: "Cho nên?" Đổi linh hồn, có thể giống nhau được nữa sao?

Anh Cao: "..."

Đây là lời anh ta chất vấn, tại sao lại hỏi lại anh ta?

Câu trả lời của cô sao lại không đi theo tư duy bình thường thế chứ?

"Tôi chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao lại có biến hóa lớn như vậy, Liễu tiểu thư có thể giải thích một chút không?"

"Dựa vào cái gì mà tôi phải giải thích cho anh?" Sơ Tranh giọng điệu đạm mạc: "Chúng ta chẳng qua chỉ là người xa lạ cùng đồng hành, tôi không làm ra chuyện gì nguy hại đến các anh, anh không có quyền yêu cầu tôi trả lời vấn đề gì."

Anh Cao: "..."

Anh Cao nhiều lần ăn quả đắng, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Ngay sau khi anh Cao rời đi không đến một phút đồng hồ, suối nước bên kia truyền đến một tiếng hét thảm.

Tiểu Khâu đang chạy lên bờ, thân thể lảo đảo ngã trên bờ, dùng cả tay chân leo lên, đồng thời hét lên với người trong suối: "Mau rời khỏi nước!!"

Người đứng trong suối cũng hơi ngơ ngác, không biết xảy ra chuyện gì.

Nhưng rất nhanh đám người liền kịp phản ứng, mặc kệ nguyên nhân gì, rời khỏi nước trước rồi nói.

Đám người dồn dập lên bờ.

"Sao thế?"

"Xảy ra chuyện gì."

Mọi người tới gần Tiểu Khâu, có người liếc thấy toàn bộ chân Tiểu Khâu đều sưng lên, mà dáng vẻ của Tiểu Khâu rất khó chịu.

Anh Cao chen vào đám người, ngồi xổm người xuống kiểm tra chân Tiểu Khâu: "Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Khâu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: "Không biết, chỉ cảm thấy bị thứ gì đâm một cái, sau đó chân không có cảm giác gì nữa."

Sau khi đi lên chính là thế này.

Anh Cao tìm được một điểm đỏ ở nơi Tiểu Khâu cảm giác được bị đâm.

"Chú Dân, chú Dân!"

"Đây."

Chú Dân ôm một đống trái cây trở về, nghe thấy có người gọi, lập tức chạy tới: "Sao vậy, sao vậy?"

"Mau xem Tiểu Khâu. Không biết cậu ấy bị thứ gì đâm một cái ở trong nước, sau đó biến thành bộ dáng này."

Chú Dân xích lại gần nhìn một chút, vẻ mặt khó xử: "Chuyện này... Tôi cũng không biết."

Chú Dân là một người hái thuốc, có thể kiểm tra một chút vết thương đơn giản, cũng biết được một chút độc vật, nhưng loại tình huống này ông ta chưa từng thấy bao giờ.

Lê Điềm ôm cánh tay Tạ Ninh Phong, đứng cùng Lam Thần ở bên ngoài, không đi qua, thấp giọng thảo luận.

"Trong nước có thứ gì? Vừa rồi các anh có nhìn thấy gì không?"

"Không chú ý, không biết..."

"Có phải là rắn nước không?"

"Vết thương do rắn cắn không giống như vậy."

"Lần này quá nguy hiểm rồi..."

Đầu tiên là con khỉ không hiểu nổi, bây giờ lại không hiểu thấu bị thứ gì cắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio