Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

chương 2371: kim ốc tàng kiều (30)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

[ Mở live xong rồi, chỉ chờ thần tài tới. ]

Sơ Tranh chọn T ca có tần suất xuất hiện cao nhất trong đống bình luận.

Đi vào thì bị một tiếng "Ya-La-So" tràn đầy phóng khoáng làm chấn động tại chỗ.

(Bài phía trên chính là Ya-La-So)

Người khác ca hát thì ngọt ngào, êm tai làm sao.

Vị này không đi đường thường...

Dáng vẻ của T ca cũng là hung thần ác sát, xăm thêm cái hình là lập tức có thể ra mắt ở vị trí trung tâm với vai trò lão đại xã hội đen ngay.

[ Thần tài tới? ]

[ Chào mừng chào mừng. ]

[ T ca, xem chúng em kéo tài trợ cho anh này! Đừng nói chúng em không thương anh nữa nhé! ]

T ca mới đầu hơi ngơ ngác, dù sao cũng là bình luận trên live của mình đột nhiên thay đổi.

Nhưng rất nhanh T ca đã hiểu được.

Mở miệng là một tiếng cảm ơn em gái nha.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nhanh chóng vung tiền xong rồi chuồn.

Sau khi làm xong nhiệm vụ hàng ngày, Sơ Tranh kiểm tra tiến độ nhiệm vụ của cô một hồi.

Thanh tiến độ rất cảm động, không biết cô còn phải livestream bao lâu nữa.

[ Mộ Mộ đang ngẩn người sao? ]

[ Mộ Mộ ngẩn người cũng đẹp đến thế! Thổi bạo nhan sắc của Mộ Mộ nhà mình.]

[ Hôm nay Mộ Mộ không chơi nữa sao? Vậy chúng em có thể xem tiểu ca ca không? ]

Sơ Tranh hoài nghi đám người này đến để xem Ti Tàng.

Ti Tàng...

Nếu hắn đến giúp mình livestream, thì hiệu quả có thể...

Rất nhanh Sơ Tranh đã đánh rơi suy nghĩ này.

Thẻ người tốt là của mình cô là được rồi.

[ Làm gì không biết, ngày nào cũng diễn bài như thế, không thấy buồn nôn à. ]

[ Mẹ, ăn nói kiểu gì đấy? ]

[ Ai buồn nôn? ]

Trên bình luận đột nhiên rùm beng lên.

[ Nói ai trong lòng mấy người không rõ à? ]

[ Người khác livestream tốt xấu gì cũng có chút tài thực, cô ta tính là gì đây? Nếu thật sự có tiền như vậy thì sao không đi quyên góp đi, biết bây giờ còn có người không có cơm mà ăn không? ]

[ Bây giờ còn có ai không có cơm mà ăn? ]

[ Tiền là của người ta, người ta muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy, liên quan gì đến mày! ]

[ Rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng, nhà ở bờ biển chắc? ]

Sơ Tranh không nghĩ tới mình chỉ mới thất thần một chút, mà trên bình luận đã mở ra hình thức cãi nhau.

Dù là lúc nào thì cũng sẽ có những người "thúc giục quyên góp tiền".

Sơ Tranh tìm ra người khơi mào lên đề tài này trước, ấn mở tư liệu của đối phương.

Sơ Tranh bảo Vương bát đản chuyển cho đối phương một triệu.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô muốn làm gì? 】 Vương Giả cảnh giác.

"Tặng tiền." Thần tài chính là phải ban phát ân huệ.

【...】 Không! Nó không muốn!

Vương Giả ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật.

Sơ Tranh lấy được ảnh chụp màn hình Vương bát đản cho, đặt trên máy vi tính, cũng đánh cái tên đó ra.

"Tôi chuyển cho anh ba triệu, anh có thể làm từ thiện, cũng có thể tự giữ lại. Nhưng qua hai tiếng nữa nếu anh không đưa ra chứng minh đã quyên góp tiền, vậy thì tôi sẽ cho rằng anh tự giữ lại cho mình."

(*3 triệu NDT = 10.008.000.000 VNĐ)

[!!! ]

[ Ba triệu!! Đậu má! ]

[ Khoan đã, sao lại biết tài khoản của hắn? ]

Hiển nhiên đây là nghi vấn của rất nhiều người.

"Tự tôi có cách." Không nói Vương bát đản, thân là bà chủ như cô, xem số thẻ liên kết với tài khoản cũng rất dễ dàng.

Người kia có ký hiệu cấp bậc tiêu phí, rất rõ ràng là có liên kết với thẻ ngân hàng.

[ Cứ chuyển cho hắn như vậy, hắn sẽ làm từ thiện sao? Nói đùa gì vậy! ]

[ Chị ơi, có tiền không phải tiêu như vậy đâu! ]

[ Chỉ là một thằng rỗi hơi đi sủa bậy, cần gì chứ? ]

Đa phần bình luận đều là đau lòng cho khoản tiền kia.

Mặc dù chút tiền ấy cũng không là gì so với số tiền gần đây Sơ Tranh tiêu, nhưng cũng là 3 triệu mà!

Cứ chuyển cho một người xa lạ như vậy, còn là một kẻ mắng cô nữa.

Nghĩ thế nào vậy!

Đám fan hâm mộ tỉ mỉ hơn thì phát hiện người kia đã offline, đây rõ ràng chính là chạy trốn mà.

Dù vậy, Sơ Tranh cũng chờ hai tiếng.

Hai tiếng sau, Sơ Tranh lần nữa lên tiếng: "Xem ra là hắn ta tự giữ lại rồi."

Sơ Tranh nhìn vào ống kính, mặt không cảm xúc hỏi: "Cho nên, các người dựa vào cái gì để bắt tôi quyên tiền?"

[ Mộ Mộ, em rất đau lòng cho số tiền đó! ]

[ Có một số người ấy mà, không ăn được nho thì nói nho chua, chẳng biết ai làm ai buồn nôn đâu. ]

[ Chậc chậc chậc, đúng là phục rồi, bản thân mình lấy được tiền thì chạy, mà còn có mặt mũi đi bắt người khác làm từ thiện. ]

[ Ai biết có phải là giả không? ] Cũng có người chọc ngoáy đưa ra dị nghị.

[ Ôi, nếu Mộ Mộ làm giả, thì người vừa rồi cô ấy gọi đã sớm nhảy ra mà phản bác rồi chứ? Lúc đầu không phải hắn ta nhảy nhót hăng lắm sao? Bạn xem giờ hắn ta còn online không? ]

[...]

[ Vậy... Vậy thì cũng có thể là cô ta đã xúi bẩy người kia rồi! ]

[ Má nó, bạn ơi bạn có não không thế, người chọc ra chuyện này trước là thằng kia cơ mà! ]

[ Uii, lại bắt đầu có người nói vì muốn nổi tiếng nên mới làm ra một màn kịch như thế cho xem. Tôi khuyên mấy người động não chút đi, xem xem mỗi lần Mộ Mộ của chúng tôi livestream thì xếp hạng như thế nào, độ hot ra sao, có cần phải bày ra trò thế không? ]

[...]

Thao tác lẳng lơ này của Sơ Tranh làm cho chẳng ai ngờ được.

Những kẻ vừa rồi tranh luận đến hăng say giờ không ai dám lên tiếng nữa, dồn dập lui ra khỏi livestream.

Sơ Tranh bảo Vương bát đản rút ba triệu kia về.

【...】 Ta chính là công cụ đúng không!

"Ai bảo mi lợi hại như vậy." Sơ Tranh mặt không cảm xúc khen nó.

【...】 Ta cảm ơn ngài nhé.

Vương Giả cưỡng ép gạt ra một nụ cười.

Không thể tức giận với ký chủ.

Phải mỉm cười phục vụ.

-

Sơ Tranh tắt livestream đi, vừa nghiêng đầu thì đã thấy Ti Tàng đứng ở cửa ra vào từ khi nào.

Cửa phòng chỉ đẩy ra một đường nhỏ, hắn cứ đứng ở đó như vậy.

Cực kỳ giống giáo viên chủ nhiệm nhìn lén lúc đang trong tiết học.

Sơ Tranh: "!!!"

Làm gì!

Muốn hù chết ai vậy!

Sơ Tranh cảnh giác: "Có chuyện gì?"

Ti Tàng đẩy hết cửa ra: "Ngươi thật sự chuyển cho người kia ba triệu?"

"Ừ."

"..." Yêu Vương đại nhân không có tiền rất ghen tỵ.

Ba triệu hắn có thể mua bao nhiêu thứ... Cũng có thể mua được người máy lần trước hắn nhìn trúng rồi!!

Sơ Tranh còn chưa kịp nói cô đã lấy về, thì Ti Tàng không nói một lời trở lại phòng khách.

Sơ Tranh: "..."

Bệnh gì thế?

Ti Tàng ngồi xếp bằng trên ghế sofa, vẫy tay gọi Đồ Lăng Thú đến.

"Vương." Đồ Lăng Thú đắp móng vuốt lên mép ghế sofa, ngoan ngoãn nhìn Vương nhà nó.

Ti Tàng nhìn sang phía phòng ngủ một chút, hạ giọng: "Ngươi biết có cách gì có thể kiếm được tiền không?"

"..."

Ta chỉ là một con thú, không cần suy xét những vấn đề này!

Đồ Lăng Thú cố gắng suy nghĩ, cuối cùng nói: "Hình như trên mạng nói có thể tìm công việc."

Ti Tàng nghĩ lại hình như là thế.

Hắn lấy điện thoại ra tìm kiếm công việc.

Nhưng mà...

Có rất nhiều công việc hắn hoàn toàn chưa nghe bao giờ, cũng không biết là làm gì.

Hơn nữa vừa đi vào đã bảo nộp sơ yếu lý lịch.

Sơ yếu lý lịch thì hắn hiểu.

Nhưng hắn là ai? Yêu Vương!

Chẳng lẽ đi lên là viết "Yêu Vương" sao?

Chỉ sợ hắn còn chưa tìm được việc làm thì đã bị xem như bệnh tâm thần rồi.

Không được!

Chắc chắn còn có những cách khác!

Hắn đường đường là Yêu Vương, sao đến chút chuyện này cũng không làm được chứ!

-

Sơ Tranh phát hiện mấy ngày nay Ti Tàng vậy mà lại tự đi ra ngoài, lúc đầu cô còn rất lo lắng, sợ con hàng này không về nữa.

Nhưng hắn không chỉ về, hơn nữa hắn còn thay bộ quần áo nghe nói do giao nhân dệt thành của hắn đi.

Cô còn trông thấy Ti Tàng ôm tóc hắn, vẻ mặt xoắn xuýt.

Sau đó mỗi lần hắn ra ngoài, tóc sẽ biến ngắn, nhưng khi trở về thì sẽ biến về như cũ, có lẽ là dùng yêu lực biến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio