Editor: Ngạn Tịnh.
Lúc sắp xuống xe, Trần Nhạc nhận một cuộc điện thoại, không biết người đối diện nói cái gì, cô ấy rất kinh ngạc nhìn Lục Nhất Lan vài lần, “Em biết rồi.”
“Có chuyện gì sao?”
“Anh trai chị nói muốn gặp em.”
“Anh trai của chị?”
Trần Nhạc gật gật đầu, “Anh trai chị là quân sư của lão đại đó ~”
Quân sư?
Lục Nhất Lan nhớ đến, ở bên trong cốt truyện trước kia, Cố Mặc Trình đích xác có một quân sư, tên gọi Trần Khoái, xem như là người Cố Mặc Trình tin tưởng nhất.
“Anh ấy gặp em làm gì?”
“Anh ấy nói có một số việc muốn nói cho em biết, hẹn chiều nay, chị mang em qua.”
“Được ạ.” Có thể quang minh chính đại nghe quá khứ của Cố Mặc Trình, cớ sao lại không làm.
Vào trường học, lâm sàng y học cơ hồ đã rớt, Lục Nhất Lan nhìn phiếu điểm thảm không nỡ nhìn, lại lần nữa trốn học. Cô nhớ Mạnh Ảnh học ở hệ tâm lý, liền chuẩn bị đi qua cố vấn một chút.
Nổi tiếng nhất đại học A, chính là đường mòn thông suốt bốn hướng ở vườn trường.
Đi qua rừng trúc, chính là một mảnh rừng phong, chỉ là lúc này đang ngày xuân, không có lá phong rực lửa, chỉ có màu xanh nhàn nhạt.
“Hi, chị gái nhỏ.”
“!”
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Lục Nhất Lan xoay người, Mạnh Ảnh dựa vào trên một thân cây, ý cười ngâm ngâm nhìn cô.
“Cô qua bên này, là muốn đi tìm tôi sao?”
“A, đúng vậy.”
Vì thế, hai người bọn họ lại trốn học đi tiệm trà sữa bên đường.
“Nếu một người cứ muốn dựa vào việc không ngừng đọc... Một câu truyện cổ tích để bảo trì bình tĩnh cho bản thân, anh cảm thấy đây là vì cái gì?”
“Khi còn nhỏ từng chịu thương tổn.” Người đàn ông gặp được thứ mình chuyên nghiệp, ánh mắt lập tức sáng lấp lánh lên, Mạnh Ảnh cười, “Sau đó, bởi vì câu chuyện kia có là thứ ấm áp có liên quan đến cuộc sống trước kia, cộng thêm việc bây giờ người đó quá tịch mịch, hoặc là quá cô đơn, hơn nữa không cảm nhận được chút ấm áp nào, cho nên mới có thể vẫn luôn bắt chặt một thứ gì đó không buông tay như vậy.”
Là... Như vậy sao?
Qúa yếu đuối, cho nên luyến tiếc từ bỏ một chút ấm áp mang theo dị dạng này sao?
Trái tim Lục Nhất Lan bỗng nhiên có chút co rút đau đớn.
“Xem bộ dáng này của cô, dường như có gặp chút phiền toái.”
“Không có gì.” Lục Nhất Lan lắc lắc đầu, cô theo bản năng kháng cự cho người khác biết khuyết điểm nhỏ này của Cố Mặc Trình.
Sau đó, hai người liền thảo luận về mấy vấn đề ‘Bị tổn thương’, ‘cô đơn’, ‘đau đớn’ suốt cả buổi chiều.
Cuối cùng lúc tạm biệt, Mạnh Ảnh nói, “Trong khoảng thời gian gần đây tôi sẽ không ở trường học, nếu cô muốn tìm tôi, cứ gọi điện thoại đến là được, đây là số điện thoại của tôi.”
“A, biết rồi.”
“Hẹn gặp lại, chị gái nhỏ.”
“Hẹn gặp lại ~”
Chào tạm biệt Mạnh Ảnh, buổi chiều tan học, Lục Nhất Lan đi theo Trần Nhạc đến căn cứ của Cố Mặc Trình thành lập ở thành phố A.
Vòng qua mấy cái trạm gác, Lục Nhất Lan lén lút đánh giá chung quanh vài lần, Trần Nhạc dẫn đường, “Công chúa nhỏ, đừng xem bậy nữa, bầu không khí nơi này không được tốt lắm.”
“Mỗi ngày Cố ca ca đều làm việc trong hoàn cảnh như vậy sao?”
Trần Nhạc bị hỏi sửng sốt một chút, cuối cùng, cô ấy cười cười, “Tất cả mọi người đều ở nơi này.”
Đều là người lớn lên trong dơ bẩn, sợ gì chút áp lực này.
Một người đàn ông mang mắt kính tơ vàng ngồi trước bàn máy tính, thấy Lục Nhất Lan, hắn cười cười, “Tiêu thư, cô đã tới rồi.”
“Gọi em Thiên Di là được.” Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha đơn.
Vào lúc Trần Nhạc bị sai đi pha trà, Lục Nhất Lan liền mơ hồ suy đoán được, cô có thể sẽ phải tiếp xúc đến bí mật gì đó kinh thiên động địa.
“Lão đại rất quan tâm cô.”
Đây là câu nói mở đầu của Trần Khoái.”