Bởi vì có một số thứ Thập Nhất phải tự mình xác minh nên khi cô trở về căn hộ trời khá khuya rồi.
Sau khi giải quyết xong vụ scandal, Thập Nhất đã dọn ra ở riêng, nguyên nhân chính là vì sự mè nheo của chàng trai đang ngủ gật trước mắt cô ngay lúc này.
Thập Nhất vừa ôm người lên thì Quách Tần cũng lập tức tỉnh dậy.
"Khả Mạn… em về rồi hả?"
"Sao phải đợi ngay lối đi vậy? Hết chỗ để cậu ngủ rồi à?"
"Nhưng tôi muốn có thể sớm nhìn thấy em hơn mà.
Em vừa mở cửa ra liền trông thấy tôi, cảm giác có người để chờ đợi vui lắm."
Thập Nhất đặt Quách Tần xuống giường, vuốt ve đôi mắt lưỡi liềm duyên dáng mỗi khi cười của hắn.
Cảm giác được người ta chờ đợi trở về nhà cũng không tệ lắm.
"Hôm nay ăn mừng cùng team thế nào?"
"Không có Khả Mạn với tôi đều không vui.
Hay là em bù cho tôi đi.
"Ráng thắng chung kết rồi bù luôn thể."
"Không đâu..."
Quách Tần đột ngột xoay người đè lên Thập Nhất, bàn tay bắt đầu sờ soạng lung tung trên thân thể cô gái, miệng kề sát cổ thì thào: "Đã rất lâu rồi chúng ta không làm.
Hôm nay bù bằng cái này đi."
Hắn chẳng hề đợi cô trả lời vì chiếc lưỡi kia bắt đầu liếm láp, cắn mút vùng nhạy cảm.
Tên Quách Tần này đặc biệt thích để lại dấu vết trên người cô, còn cố tình chọn những chỗ khó che như sau gáy.
Có lần Thập Nhất không biết nên đem nguyên dấu vết mờ ám đó đi lên công ty gặp khách hàng, rốt cuộc mọi người đều đồn ầm lên cô đã có nhân tình mới làm Quách Tần nổi một trận trời long đất lở.
"A…" Trước ngực đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, cô gái bất giác há miệng kêu thành tiếng.
Tên đàn ông nào đó hờn dỗi: "Em không tập trung."
"Không có.
Là tôi cho cậu thời gian để thích ứng đấy.
Bây giờ mới chính thức bắt đầu."
Thập Nhất lật người đem Quách Tần nằm dưới thân, rất nhanh liền lấy lại thế chủ động.
Sau một trận lăn lộn kích tình, thân thể cô gái trắng mịn, non mềm nằm gọn trong lòng Quách Tần.
Thập Nhất tựa đầu vào khuôn ngực rộng lớn, bàn tay chậm rãi chạm lên những vết sẹo nhỏ trên người đối phương.
"Cậu vẫn chưa kể tôi nghe chi tiết về chúng."
"Ừm...!Ký ức không vui nên tôi cảm thấy không cần thiết.
Em thật sự muốn nghe hả?"
"Muốn."
"Thật ra chuyện cũng lâu rồi, tôi còn chẳng nhớ cảm giác đau đớn của lúc đó nữa.
Những đứa trẻ được nhận nuôi nếu may mắn sẽ gặp được bố mẹ tốt, còn nếu không may… có thể trở thành một công cụ trút giận của người lớn."
Quách Tần không biết có phải vì hắn quá xui xẻo hay không mà lần nào cũng đều gặp phải những hoàn cảnh thật oái ăm.
Cho dù hắn cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn đáng yêu thế nào thì bọn họ cũng không thật sự coi hắn như con ruột, chỉ cần có một lý do, những người từng được hắn gọi là bố mẹ ấy vẫn sẽ nhẫn tâm vứt bỏ hắn.
Có người đột nhiên thành công mang thai nên không muốn tiếp tục nuôi hắn, lại có người bởi vì đột nhiên phá sản, không còn đủ khả năng nuôi nấng.
"Những vết sẹo này đến từ gia đình nhận nuôi lần thứ ba của tôi.
Bọn họ là những công nhân viên chức mang vẻ mặt hiền lành, nhưng đêm đến lại đem toàn bộ uất ức, áp lực trong cuộc sống trút lên người tôi.
Bọn họ gọi đó là trách nhiệm của một người con."
Không biết lúc đó Quách Tần quá nhỏ nên ngu ngốc, hay vì nỗi mong mỏi có một gia đình quá lớn, lớn đến nổi khiến hắn có thể chịu đựng cả những trận đòn roi của "bố mẹ".
Mãi đến lúc viện trưởng tình cờ ghé qua thành phố và tới thăm Quách Tần, nhìn thấy những vết thương trên người hắn bà ấy mới biết chuyện hắn bị bạo hành.
"Bà ấy khóc nhiều lắm, khóc nhiều hơn cả người bị bạo hành là tôi nữa.
Khi ấy là lúc tôi được viện trưởng dạy rằng không nhất thiết cứ phải có bố mẹ, vợ chồng hay chị em mới được gọi là gia đình, mà gia đình phải là nơi khiến tôi vui vẻ, có thứ để mong đợi hay quay trở về dù tôi đi xa cỡ nào."
"Viện trưởng nói tôi hãy coi trại mồ côi là nhà, những đứa trẻ khác là người thân, và bà ấy sẽ là mẹ tôi.
Nhưng mà… Khi ở đó tôi không hề cảm thấy vui vẻ, chẳng có gì để mong đợi hay động lực trở về."
Dù Quách Tần biết rõ điều đó thì so với việc không có nơi để trở về, hắn lựa chọn xem trại mồ côi thành gia đình của mình.
Hắn cố gắng yêu quý các em nhỏ dù bọn chúng phá phách và nhiều lúc làm hắn muốn phát điên.
Hắn tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép với người lớn, dù đã không ít lần trông thấy hành vi xấu xa của bọn họ.
"Tôi vẫn sẽ tiếp tục sống chung với "gia đình" ấy nếu viện trưởng không bị lừa đảo, cầm cố hết giấy tờ đất của trại mồ côi.
Những đứa trẻ ở đó mất đi ngôi nhà hạnh phúc, còn tôi cũng mất đi nơi duy nhất để trở về."
Lúc xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều khóc, chỉ duy nhất Quách Tần là không rơi một giọt nước mắt nào.
Hắn có hụt hẫng lại chẳng đến nỗi đau buồn như thế.
Quách Tần nói đến đây thì nhìn xuống cô gái: "Khả Mạn, tôi đã nói em đừng cho rằng tôi là người tốt hay vĩ đại gì đó rồi đúng không? Thành thật mà nói việc tôi vay tiền giúp bọn trẻ có một nơi ở mới không xuất phát từ tình yêu thương thật sự.
Nó giống như một trách nhiệm do chính tôi tự đặt ra vì nỗi ám ảnh mang tên gia đình."
"Nói ra điều này thật điên khùng nhưng tôi của thời điểm đó đã tiếp tục sống chỉ vì trách nhiệm giả tạo ấy thôi.
Khả Mạn, em có cảm thấy con người như tôi thật bất thường và lập dị không?"
Thập Nhất nhanh chóng lắc đầu: "Không đâu…"
Cảm giác của một người không nhà, không gia đình, không tương lai sẽ khiến người ta cảm thấy lạc lối và chẳng muốn tiến về bất kỳ phương hướng nào nữa.
"Cho dù giả tạo thì sao chứ? Con người chỉ cần một mục đích duy nhất để tiếp tục sống thôi.
Tôi cũng đã từng bám víu vào một điều không tưởng, hoang đường chỉ để sống đến tận bây giờ đấy.
Phải sống trước đã thì những cơ hội, những cánh cửa khác mới có cơ hội xuất hiện trong đường đời phía sau."
Quách Tần bị những lời nói đó làm cho cảm động, vòng tay ôm cô càng thêm chặt hơn.
"Em chính là cơ hội mới dành cho sự cố gắng suốt thời gian qua của tôi.
Cảm ơn em, Khả Mạn, cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời nhàm chán, lạnh lẽo này."
Thập Nhất đưa tay vuốt ve tấm lưng rộng với kha khá vết sẹo lớn nhỏ.
Cô biết có những vết sẹo mới hơn lời kể của hắn, có lẽ là khoảng thời gian hắn phải làm việc cho đám xã hội đen kia.
Cô không nghĩ rằng Quách Tần thật sự vô cảm với xung quanh đâu.
Bởi vì trong rất nhiều cách tìm ra mục tiêu sống, tại sao hắn lại cố tình chọn lựa phương thức khó khăn khổ cực đó?
Sợ rằng không phải hắn không yêu thương những đứa trẻ mà là chính hắn không nhận ra điều ấy thôi.
"Quách Tần, nếu bây giờ cho cậu cơ hội quay lại quá khứ bỏ mặc bọn trẻ, không cần vay tiền, không chịu sự sai khiến của người khác, đàng hoàng thi tuyển vào Tinh Hoa, gặp tôi rồi trở thành thần tượng nổi tiếng.
Cậu có muốn không?"
Quách Tần gần như không do dự đã đáp lời: "Không cần đâu."
"Tại sao?"
"Tôi hài lòng với hiện tại.
Vậy thì tại sao phải quay lại quá khứ?" Quách Tần đột nhiên trở nên lo lắng: "Lỡ quay lại rồi em không thích tôi thì sao?"
"Tôi cũng chỉ nói là nếu thôi mà, làm như cậu thật sự quay lại được ấy."
"Tôi đã nói không cần mà.
Hay em muốn quay lại quá khứ để chọn người khác?"
Ngang ngược thật sự! Thế mà cũng tự suy diễn ra cho được!
"Nói cho em biết, cả cơ thể em đều bị tôi đánh dấu hết rồi! Em là của tôi! Người khác đừng hòng được động."
Quách Tần nói xong không quên cắn một cái uy hiếp, làn da trước ngực Thập Nhất nhanh chóng hiện lên dấu răng hồng hồng.
"Cậu là chó hả? Có tiêm phòng dại chưa?"
"Hừ… Chó mà có thể lên giường với em được sao? Phương Khả Mạn, hóa ra khẩu vị của em nặng vậy!"
Thập Nhất đen mặt: Có thể nào biến hắn trở về dáng vẻ ngây thơ giả tạo trước đây không?
Môi Quách Tần dần dần di chuyển xuống, cô gái nào đó rất nhanh không thể suy nghĩ vớ vẩn nữa.
Chẳng mấy chốc hai con người kia lại lăn lộn trên giường, chỉ là lần lăn lộn này có chút kỳ lạ khi bọn họ không ngừng lật qua lật lại như đang cuộn trứng chiên.
"Phương Khả Mạn, em có thể nằm im không?"
"Tôi lớn tuổi hơn cậu, còn là sếp của cậu, có biết thế nào là tôn ti trật tự không? Tôi phải ở trên!"
"Vừa nãy cho em ở trên rồi còn gì.
Giờ em giữ sức đi, để yên tôi tới là được."
Chiến tranh xảy ra, hiệp định thỏa thuận không được ký kết nên rốt cuộc một nam một nữ nằm hai góc giường ngăn cách nhau bằng chiếc gối dài.
"Quách Tần, bộ cậu là trẻ con hả? Chuyện này cũng giận được là sao?"
"Em vừa nói mình lớn tuổi hơn, vậy cơ bản tôi chính là trẻ con rồi."
Thập Nhất không chịu khuất phục, quyết tâm làm lớn đến cùng luôn.
Thế giới trước vì sức khỏe mà cô phải nhịn không biết bao nhiêu lần, bây giờ có chết cũng không nằm dưới.
Chưa đến năm phút sau, chàng trai hết kiên nhẫn vứt gối xuống đất, trực tiếp lao sang lãnh địa đối thủ ôm chặt.
"Khả Mạn, tôi đau…" Quách Tần nhỏ giọng lí nhí.
Thập Nhất lập tức mở mắt nhìn hắn: "Đau chỗ nào?"
Nơi mà cô được đặt tay tới là đỉnh núi cứng ngắc nào đó.
"Cậu giỡn mặt đó hả?"
"Nó đau thật mà, Khả Mạn…"
Cô không định nhân nhượng nhưng đối phương đã tiến tới hôn cô, nụ hôn của hắn càng mạnh mẽ hơn, từng đợt khoái cảm lan vào mỗi tế bào trong cơ thể, nhanh chóng cuốn trôi mọi sự phản kháng.
"Khả Mạn… để em ở trên cũng được… nhưng mà… đồng ý kết hôn với tôi được không?"
"Cậu không tính làm thần tượng sao?"
"Có làm thần tượng hay không cũng không quan trọng.
Tôi muốn kết hôn và xây dựng một gia đình thật sự cùng em, Khả Mạn, em là nơi duy nhất tôi muốn trở về ở hiện tại và cả mãi mãi về sau."
Quách Tần ngọt ngào thổ lộ tâm tư chưa được mấy giây đã bị cô gái nào đó đạp thẳng xuống giường.
"Đổ một đống tiền làm gameshow, thành viên nào mà cũng giống cậu thì tôi lỗ trắng à! Cút!"
Rosy: Sau này chắc chắn tác sẽ làm một bộ truyện có nội dung tương tự như vầy.
Nhân vật chính sẽ ở vị trí của Phương Khả Mạn chân chính.
Bởi vì có rất nhiều bước ngoặt muốn cho vào nhưng vì hạn chế trong chương nên phải từ bỏ.