"Này… Các ngươi biết tin gì chưa? Tứ hoàng tử sắp thành thân với Liễu cô nương rồi đấy."
"Hả? Hết thái tử rồi đến tứ hoàng tử dành hôn thê của đệ đệ sao?"
"Trời ạ… ngươi chưa biết gì sao? Là tứ hoàng tử nhảy xuống sông cứu Liễu cô nương suýt nữa chết đuối.
Nên bây giờ mới có hôn lễ này, nghe nói vì chuyện này mà tứ hoàng tử bệnh mấy ngày nay rồi."
"Người ta đây là muốn chịu trách nhiệm vì đã nhìn thấy thân thể Liễu tiểu thư nên cũng không có cách nào khác.
Nghe nói bát hoàng tử còn mang rất nhiều quà cưới đến tặng cho hai người."
Nhân vật chính của câu chuyện kia lúc này đang giả ốm nằm trong phủ hoàng tử, cùng với cả tên gián điệp Thẩm Vũ Lý.
Hắn bàn bạc với nam chính về việc loại bỏ Công bộ thượng thư Trương Dư.
Bề ngoài nam chính tỏ vẻ tin tưởng gật đầu, nhưng khi hắn ta vừa đi thì Trương Dư lập tức xuất hiện.
"Trương thượng thư nghe thấy hết rồi chứ?"
"Nghe rất rõ."
Trương Dư ngồi xuống đối diện Tử Khanh, ngay sau khi tin tức về hôn lễ của nam chính và Liễu gia thì ông ta đã nhanh chóng đưa ra câu trả lời của mình.
"Chúng ta thường xuyên đấu đá trên công bộ như vậy rồi nên Thẩm Vũ Lý sẽ ra tay sớm thôi.
Để mọi chuyện trông thật tự nhiên vẫn mong Trương Thượng thư chịu khổ cực một chút."
"Ta hiểu.
Phải vào hang cọp thì mới mong bắt được cọp."
"Thời gian này chắc sẽ khó gặp thượng thư, có chuyện gì ta sẽ liên lạc với ngài sau."
"Được.
Vậy ta về trước đây."
Trương Dư rời khỏi, thì Thập Nhất cũng tiến vào cùng với một thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh.
"Biểu muội, sao muội lại đến rồi? Sức khỏe muội không tốt, đã nói muội không cần phải tới thăm ta như vậy mà."
Liễu Yên đặt hộp đồ trong tay mình xuống, nhẹ nhàng ân cần thăm hỏi:
"Muội đâu có yếu đuối đến như vậy chứ, sức khỏe của biểu ca thế nào rồi?"
"Ta đã khỏe hẳn."
"Muội có làm chút bánh quế, đem đến cho biểu ca dùng thử."
Thập Nhất nhìn hai người tình tứ phía trước mà muốn nổi da gà, Các chủ này diễn cũng giỏi quá rồi đấy.
"Nô tỳ xin phép lui xuống ạ."
Cô không muốn tiếp tục xem kịch nữa nhưng tên Các chủ này lại không hề có ý cho cô rời đi.
"Diêu Miên, ta cũng đặc biệt làm bánh phần ngươi đấy.
Nào… cho ngươi này."
Thập Nhất nhận cái bánh từ tay thiếu nữ mỉm cười dịu dàng, đột nhiên cô có cảm giác không hay lắm.
Tên Các chủ này từ khi bắt đầu quan hệ hợp tác vẫn luôn đặc biệt khó chịu với cô.
Trong thứ này nhất định có gì đó bậy bạ.
"Diêu Miên, ngươi mau ăn đi, hay là… ngươi chê tay nghề của ta?"
Thiếu nữ giống như buồn buồn cụp mắt xuống.
Thấy vậy nam chính đỡ lời cho nàng:
"Tay nghề của Liễu Yên rất tốt đấy.
Ngươi cứ ăn thử xem."
Thập Nhất nhìn xuống miếng bánh.
Thôi thì ăn đại vậy, hắn cũng không độc chết cô đâu.
Nhưng cô còn chưa kịp ăn thì đã có một thân ảnh khác nhanh chân chạy tới cầm lấy miếng bánh bỏ vào miệng trước.
Lập Thiên hai má phúng phính nhai chiếc bánh, vừa ăn vừa phun chữ:
"Biểu tỷ, cái này cũng không ngon lắm đâu."
Nhìn thấy Lập Thiên đã giành ăn nó mất, Liễu Yên chỉ muốn nổi giận.
Tên ngốc này!!!
"Diêu Miên, ngươi đi nấu ăn cho ta nhé? Món ăn của ngươi vẫn là ngon nhất."
"Vâng, thưa bát hoàng tử."
Thập Nhất đi rồi, Liễu Yên với Lập Thiên liền đấu mắt.
"Ngươi lại phá ta."
"Biểu tỷ à, chúng ta đã là đồng minh rồi, tỷ đừng nhỏ nhen như vậy."
"Tỷ cái đầu ngươi ấy."
Trận đấu mắt giữa hai người kết thúc, Lập Thiên cảm nhận được sự khác lạ từ cái bụng của mình.
Gương mặt hắn bắt đầu méo mó, lập tức chạy khỏi căn phòng.
Liễu Yên vui vẻ mỉm cười, cho chừa cái tội anh hùng rơm này.
"Có gì mà muội cười vui thế."
"A… không có gì.
Biểu ca, bánh muội làm thế nào?"
…
Lần thứ n rời khỏi nhà xí, Lập Thiên đã muốn ngất, tác dụng của thuốc này cũng thật là mạnh.
Gương mặt hắn có chút tái đi vì mất hết sức lực.
Một bát canh được đưa đến trước mặt hắn, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt của Diêu Miên:
"Ngài uống đi."
Lập Thiên cũng không hỏi nó là gì, đưa tay nhận lấy uống cạn.
Thứ canh này ấm ấm, có vị ngọt nhẹ, xoa dịu cái bụng đang không ngừng sôi của hắn.
"Cảm ơn ngươi.
Phải rồi, bạc ta kêu Doãn Tiêu đưa đã đến tay ngươi rồi chứ?"
"Đến rồi.
Nhưng mà… nó hơi ít hơn nô tỳ nghĩ đấy."
"Haha… ngươi không thèm che giấu lòng tham của mình luôn cơ đấy."
"Cho mượn lâu như vậy cũng phải tính tiền lãi chứ.
Nô tỳ còn cõng ngài một đoạn rất dài."
"Ta biết… ta định chia làm bốn lần đưa cho ngươi đấy chứ?"
Trả tiền thôi mà cũng rắc rối vậy sao?
"Diêu Miên, ngươi nấu xong chưa? Cái bụng của ta bây giờ hoàn toàn trống rỗng rồi."
Liễu Yên đã dẫn nam chính Tử Khanh ra bên ngoài nên bây giờ chỉ có Lập Thiên dùng bữa.
Hắn ra lệnh cho Doãn Tiêu ra bên ngoài rồi mới nói với Thập Nhất:
"Diêu Miên, ăn cùng ta đi."
Thập Nhất suy nghĩ một chút rồi cũng ngồi xuống.
Lập Thiên vẫn như cũ chỉ ăn mỗi thịt, Thập Nhất đã dùng một đôi đũa khác để gắp thức ăn cho hắn.
"Ngươi biết không, ta không thích ăn cá hay rau chút nào, nhưng nếu như là do ngươi gắp thì ta sẽ không muốn bỏ đi.
Tại sao nhỉ?"
"Ý của ngài là ta gắp thì nó sẽ ngon hơn sao?"
Lập Thiên bĩu môi:
"Không hề nhé."
Hắn vẫn thấy nó không ngon chút nào.
"Diêu Miên, sau này ngươi vẫn sẽ nấu cho ta ăn chứ?"
Thập Nhất nhìn vào đôi mắt trong sáng không chút vẩn đục của hắn.
Đôi mắt ấy làm cho đối phương không nỡ đưa ra một câu nói dối lừa hắn.
"Đến một lúc nào đó, ta sẽ không thể nấu cho ngài ăn nữa."
Lập Thiên cụp mắt xuống, cũng không nói gì nữa, hai người dùng bữa trong không gian im ắng.
Nam chính Tử Khanh sau khi đưa Liễu Yên trở về không quay lại phủ mà đi đến một nơi khác, Thần Tiên lâu.
Vì không muốn có tin tức liên quan đến hắn và nơi này nên đã rất lâu rồi hắn không đến đây.
Khung cảnh đông đúc nhộn nhịp của tửu lâu làm hắn có chút ngạc nhiên.
Nơi này quả đúng là kinh doanh rất phát đạt.
Trong lúc mọi người đang ăn uống còn có dàn nhạc êm dịu và các thiếu nữ nhảy múa.
Sau khi tiếng nhạc dừng sẽ có một người nam nhân lên kể chuyện, câu chuyện lần này lại chính là chuyện về hôn lễ của tứ hoàng tử và Liễu tiểu thư.
Nghe những lời hoa mỹ phát ra từ người kể chuyện, Tử Khanh có chút muốn bật cười, nếu hắn không phải nhân vật chính, có lẽ cũng thật sự cho rằng mình là một chính nhân quân tử như vậy mất.
Hắn để lại thỏi bạc trên bàn rồi rời đi mà không động đũa.
Tử Khanh bước trên đường lớn, ánh mắt vô định nhìn về phía trước, phía sau hắn là Vệ Tam, thuộc hạ của hắn.
Rõ ràng nam chính chỉ đang giả ốm, nhưng nhìn biểu hiện này của hắn, đến Vệ Tam cũng lo lắng có phải hắn ốm thật rồi không?
"Hoàng tử.
Ngài có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
"Không sao."
Vệ Tam nhìn hắn với ánh mắt muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn dứt khoát nói ra:
"Hoàng tử, ngài có phải thích Diêu Miên đó rồi không?"
Cho nên bây giờ hoàng tử mới buồn rầu vì hôn lễ sắp tới của mình như vậy.
"Ngài có thể nghĩ thoáng một chút, đợi khi ngài lên được vị trí quyền lực tuyệt đối kia, ngài liền có thể cưới Diêu Miên."
"Ngươi sai rồi, kể từ khi ta quyết định nhảy xuống cứu Liễu Yên, thì giữa ta và nàng đã không còn chút hy vọng nào nữa.".