Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

chương 290

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong nhà chính, lòng cha Diệp mẹ Diệp đầy phức tạp. Họ đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình, nếu cô con gái lớn nghèo khổ trở về cầu tha thứ, bọn họ sẽ cho cô ta vào cái nhà này một lần nữa không?

Cha Diệp vừa tức giận vừa cay đắng nghĩ, ông sẽ không bao giờ cho cô ta bước vào, em gái ruột của mình mà cũng có thể nhẫn tâm hãm hại một cách ác độc như vậy, một ngày nào đó sẽ còn hại đến người khác nữa. Sau bao nhiêu chuyện mà ông có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô con gái lớn đã khiến ông sởn cả gai ốc.

Nhưng còn mẹ Diệp, cha Diệp nhìn người vợ già đang rơm rớm nước mắt, làm có bậc cha mẹ nào tin rằng con mình lại tồi tệ như vậy, chỉ khi sự thật đập vào mặt mới chịu buông xuôi, chấp nhận số phận.

"Ngày mai chúng ta đi đến nhà máy đó tìm nó, tự mình hỏi nó cho rõ ràng, trong đầu nó đang nghĩ cái gì." Cha Diệp gằn từng tiếng, ông nghĩ đến những nơi có thể tìm thấy Diệp Hinh Ngọc, nhưng cũng sợ sẽ tìm thấy Diệp Hinh Ngọc ở những nơi đó.

Đầu lưỡi mẹ Diệp run run, muốn nói gì đó, nhưng lại giống như có một khối bông gòn nhét vào trong cổ họng, bà tin lời chồng con nói, nhưng lại không tin đứa con gái lớn của mình lại có thể xấu xa như vậy.

Mũi mẹ Diệp chua xót, nước mắt đua nhau rơi xuống.

Đêm nay, cả hai vợ chồng đều trằn trọc không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là Diệp Hinh Ngọc.

Ngày hôm sau, cha Diệp mẹ Diệp cầm số tiền Tống gia đưa đến đi vào thành phố tìm Diệp Hinh Ngọc, bảy ngàn năm trăm khối tiền, mệnh giá nhân dân tệ lớn nhất lúc bấy giờ chỉ là mười khối, nên chồng tiền rất dày. Cả đời cha Diệp và những người khác đều chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, bọn họ gói lại từng lớp từng lớp rồi cho vào túi vải, chưa yên tâm nên cho vài bộ quần áo vào đó để che giấu, lòng vẫn cứ sợ gặp phải kẻ trộm.

Diệp Hoằng Dương đi cùng bọn họ, sao anh ấy có thể yên tâm để cha mẹ mình đi đến một thành phố xa lạ, huống hồ còn cầm nhiều tiền như vậy. Rồi nếu khi gặp Diệp Hinh Ngọc, xảy ra chuyện gì không thoải mái, có anh ấy ở bên cạnh vẫn tốt hơn.

Vì vậy, Diệp Hoằng Dương đi cùng cha Diệp và mẹ Diệp vào thành phố tìm Diệp Hinh Ngọc.

Bên này, A Ngư mang theo chị dâu cả Diệp và Diệp Hoằng Lễ vào huyện thành bận rộn chuyện mở cửa tiệm, để bọn họ sớm ổn định cuộc sống.

Cả nhà ra ngoài từ sớm, trên đường gặp một vài người dân trong thôn, bọn họ thuận miệng hỏi một câu đi đâu, nhưng có không có tò mò thọc mạch đuổi theo hỏi chuyện Diệp Hinh Ngọc. Tuy người trong thôn thích ngồi lê đôi mách, nhưng bọn họ chỉ nói sau lưng, đối mặt với người trong cuộc đương nhiên sẽ biết kiềm chế bản thân, đây là đạo lí đối nhân xử thế cơ bản.

Tất cả mọi người đều im lặng trong suốt quãng đường, ngay cả Diệp Hoằng Lễ cũng im lặng như gà, khi đến huyện thành, nhóm cha Diệp phải ngồi xe vào thành phố, nên nói với A Ngư: "Nếu hôm nay chúng ta tìm được nó thì chúng ta sẽ trở về, nếu không tìm được nó, chúng ta sẽ ở lại tìm tiếp, đến lúc đó cha sẽ gọi điện thoại về thôn."

A Ngư gật đầu: "Mọi người đi đường cẩn thận."

Cha Diệp miễng cưỡng giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười: "Các con cũng cẩn thận một chút."

A Ngư lén thở dài, nhìn ba người cha Diệp lên xe khách vào thành phố, rồi cùng chị dâu cả Diệp và Diệp Hoằng Lễ rời khỏi bến xe, đi tìm người trung gian Tằng Quốc Khánh đã hẹn trước đó.

Sau khi cải cách, thị trường đã hồi phục, mọi ngành nghề đều chờ cơ hội để hồi sinh. Tằng Quốc Khánh giống như người môi giới sau này, phụ trách kết nối các mối quan hệ và nhận phí vất vả, người này là anh trai của bạn học A Ngư, A Ngư tình cờ biết được nên đã nhờ bạn học của mình bắt cầu quan hệ.

Hai bên gặp nhau, trao đổi vài câu.

Diệp Hoằng Dương không có ở đây, chị dâu cả Diệp có chút bối rối, nhưng khi thấy A Ngư thành thạo thoải mái chào hỏi người ta, sự lo lắng của cô ấy dần nguôi ngoai, còn nghĩ thầm, rốt cuộc cũng là người làm công tác văn hóa, ngày bình thường không biểu hiện gì đặc biệt, vào giờ phút quan trọng lại vô cùng đáng tin.

Được Tằng Quốc Khánh giới thiệu, A Ngư nhìn trúng một cửa hàng mặt tiền có hai gian trước sau, rộng khoảng bốn mươi mét vuông, trước cửa có một khoảng sân trống nhỏ, bên trong và bên ngoài có thể kê một vài cái bàn để bày bán mì sợi hoặc cơm.

Chỉ riêng phần bán đồ ăn chín, vợ chồng hai người Diệp Hoằng Dương đã có thể phụ trách được, cha Diệp mẹ Diệp bảo thủ chưa chắc đã tình nguyện theo vào huyện thành, càng có thể là do bọn họ không muốn làm gánh nặng cho con trai mình, nên thà ở lại trong thôn. Nhưng nếu con trai và con dâu quá bận rộn và cần sự giúp đỡ của bọn họ, cha Diệp và mẹ Diệp nhất định sẽ giúp đỡ mà không cần nói một lời. Hầu hết các bậc cha mẹ trên đời này đều như vậy, họ sợ làm phiền con cái, nhưng khi con cái cần bọn họ, bọn họ lại có thể hi sinh tất cả.

Chị dâu cả Diệp cũng cảm thấy tốt, điều kiện cửa hàng mặt tiền, vị trí, tiền thuê đều phù hợp, nhưng Diệp Hoằng Dương không có ở đây nên cô ấy không dám quyết định.

A Ngư muốn đưa ra quyết định, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng và không tự tiện làm chủ, nên đành nói phải hỏi ý kiến ​​​​của những người trong nhà.

“Nên như vậy, nên như vậy.” Tằng Quốc Khánh tỏ vẻ hiểu rõ, mở cửa hàng không phải mua nắm rau, nên cẩn thận một chút: “Mọi người còn muốn thuê nhà phải không? Để tôi dẫn mọi người đi xem luôn." Đọc trên gacsach để ủng hộ nhóm dịch bạn nhé.

Ba người A Ngư đi khắp hang cùng ngõ hẻm để xem phòng, còn ba người cha Diệp đã tìm được đến nhà máy dệt may Hoành Dương.

Người gác cổng nghi ngờ nhìn nhóm người nông dân cha Diệp: "Các người tìm cô Diệp làm gì?"

Diệp Hoằng Dương: "Chúng ta là người nhà của cô ta, chúng tôi cần tìm cô ta vì có chút chuyện gấp."

Người gác cổng càng nghi ngờ hơn, cô Diệp có phong cách rất tây, mọi người nói cô ta kiếm được rất nhiều tiền: "Cô Diệp không đến nhà máy."

Diệp Hoằng Dương: "Vậy anh có biết khoảng lúc nào cô ta đến không?"

Người đó nheo mắt lại, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy nghi ngờ: “Làm sao tôi biết được, mấy người không phải người nhà của cô ta sao?”

- --

Còn bạn nào theo dõi ko nhỉ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio