Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

chương 53

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này lang trung mới bình thường trở lại, quan sát Chu Chiêu Đệ xanh xao vàng vọt, lại thấy xiêm y nàng ta mặc là vải loại tốt, chắc là cô nương nhà nào đấy, không biết tình hình thế nào nên chỉ có thể nói thật:

“Sức khỏe thai phụ quá yếu, cần phải bổ sung dinh dưỡng, không được mệt nhọc, nếu không sẽ bị sinh non. Với tình trạng cơ thể trước mắt, sinh non có thể nguy hiểm đến tính mạng.”

Chu Chiêu Đệ sợ tới mức mặt tái mét: “Ta không cần đứa nhỏ này!”

Lang trung thấy nhiều nên không trách, cùng lắm chỉ nhướng mày, trầm ngâm một lát: “Với tình trạng sức khoẻ trước mắt của ngươi, rất có khả năng một xác hai mạng.”

“Ta không cần đứa nhỏ này!”

Giọng Chu Chiêu Đệ cao vút, sinh nghiệt chủng này ra nàng ta sẽ xong đời. Bây giờ nàng ta có chỗ dựa, ăn no uống kỹ một khoảng thời gian là có thể khôi phục dung mạo, tương lai còn có thể nhờ muội muội gả cho nhà tốt, sống một cuộc sống tốt đẹp. Nàng ta tuyệt đối không thể sinh đứa nhỏ này, đứa nhỏ này sẽ liên luỵ nàng ta.

Tiếng hét cao vút làm lang trung giật mình, tận tình khuyên bảo bây giờ không thể phá, tám chín phần sẽ dẫn đến một xác hai mạng. Nếu thật sự không muốn thì chờ sức khỏe của nàng ta ổn định hơn rồi chờ xem tình hình thế nào.

Nghe vậy, Chu Chiêu Đệ thoáng yên tâm, có thể xoá sạch là được.

Ngô Đồng đích thân đưa lang trung ra cửa, hỏi tình huống chi tiết rồi lại đưa một tấm lá vàng bịt miệng.

Lang trung ra vẻ mình chẳng biết gì, lão đã từng gặp rất nhiều chuyện xấu của gia đình có tiền, im lặng giữ miệng sẽ sống lâu trăm tuổi.

Sau khi tiễn lang trung đi, nghĩ đến việc vừa rồi, Ngô Đồng lại thấy bẩn tai, một cô nương chưa gả chồng đã có thai, đúng là mất mặt muốn chết.

Suy nghĩ một lúc Ngô Đồng quyết định chờ Bát hoàng tử đi rồi mới nói với cô nương nhà mình. Dù sao cũng đâu phải chuyện vẻ vang gì, nói trước mặt Bát hoàng tử sẽ làm cô nương nhà mình mất mặt. Để cô nương tự nói với Bát hoàng tử thì hay hơn.

Lại nói đến Chu Chiêu Đệ, sau khi Ngô Đồng đưa lang trung về, Chu Tiểu Bảo không còn dáng vẻ hốt hoảng nữa, hắn ta đen mặt nói: “Sớm không tới muộn không tới, lại tới ngay lúc này.”

Chu Chiêu Đệ nhéo xiêm y ngay bụng, cũng cảm thấy đen đủi.

Chu Tiểu Bảo chậc một tiếng: “Ngươi cũng hay thật, nhị tỷ mà biết chắc chắn sẽ khinh thường ngươi. Nếu tỷ ấy không muốn thu lưu ngươi thì sao?”

Chu Chiêu Đệ liếc nhìn hắn ta: “Ngươi có mặt mũi gì nói ta, nếu không phải vì nuôi ngươi thì ta có phải ngủ với tên khốn kia không!”

Khi cha mẹ xảy ra chuyện, nàng ta mới mười lăm tuổi, Chu Tiểu Bảo mười tuổi, phòng ốc đồng ruộng đều bị tịch thu, họ hàng thân thích và hàng xóm láng giềng đều chán ghét bọn họ, coi bọn họ chẳng khác gì phân chó.

Hai người suýt đói chết, lưu lạc đường cùng đến mức phải giành đồ ăn với chó hoang. Sau đó có vài thúc bá đột nhiên có lương tâm, cho hai tỷ đệ họ một mẫu ruộng cạn.

Nhưng nàng ta đâu biết gì về cày ruộng, đừng nói là làm nông, đến việc nhà nàng ta cũng không biết. Trong nhà có mẫu thân có Phán Đệ, mà nàng ta cũng không cần phải quét dọn, chỉ cần thêu hoa là được. Nhưng tay nghề thêu của Chu Chiêu Đệ cũng không tốt, cùng đường rồi nàng ta mới hối hận, nếu nàng ta thêu đẹp hơn thì đã nuôi sống được bản thân rồi.

Chu Tiểu Bảo càng không trông cậy được gì, không biết làm gì, chỉ biết ngồi ăn, muốn đá đi cũng không đá được.

Sau khi chuyện của cha mẹ chìm vào dĩ vãng, Chu Chiêu Đệ muốn tìm một nhà tốt để gả, nàng ta tự thấy bản thân vô cùng xinh đẹp, nhưng mấy người chưa vợ không muốn cưới nàng ta, chỉ muốn ngủ với nàng ta.

Hừ, dù nàng ta có tới mức phải ngủ với người khác thì cũng không ngủ với mấy kẻ vừa nghèo vừa xấu.

Nàng ta cặp với Triệu lão tam ở thôn cách vách, khi nhà còn chưa suy tàn, Triệu lão tam hay đến trêu nàng ta. Dáng vẻ Triệu lão tam không tồi, gia đình cũng có điều kiện, có điều là tên du thủ du thực (Chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp gì cả), nàng ta mới chướng mắt.

Cuối cùng Chu Chiêu Đệ lại phải sống nhờ tên du thủ du thực này.

Nàng ta luôn muốn có thai để ép Triệu lão tam hưu bà nương không biết đẻ trứng trong nhà, nhưng dù làm thế nào cũng không có thai được.

Không ngờ tại thời điểm mấu chốt này thì lại có, Chu Chiêu Đệ đấm mạnh vào bụng, quỷ xui xẻo!

“Nói thì hay lắm, ngươi ăn thịt ta ăn canh.”

Chu Tiểu Bảo lẩm bẩm, hễ là đồ ăn thì nàng ta luôn giữ cho bản thân, ăn dư rồi mới nhường cho hắn ta, còn suốt ngày sai hắn ta làm việc, xem hắn ta như súc sinh. May mà đã tìm được nhị tỷ, hắn ta không cần phải chịu uất ức nữa. Nhị tỷ dịu dàng, lương thiện, lại hào phóng, để hắn làm một tiểu thiếu gia, tốt hơn đại tỷ nhiều.

Chu Chiêu Đệ trợn mắt: “Có ăn là được rồi, nếu không nhờ ta thì ngươi chết đói lâu rồi.”

Chu Tiểu Bảo hừ hừ: “Ta trả lại cho ngươi, mấy năm nay ta ăn của ngươi, uống của ngươi, trả hết cả vốn lẫn lời.”

“Ngươi còn có lương tâm không.”

Chu Chiêu Đệ hung hăng chỉ vào Chu Tiểu Bảo.

“Bị chó ăn rồi.” Chu Tiểu Bảo dùng cách Chiêu Đệ thường xuyên mắng hắn ta để nói lại nàng ta.

Làm Chu Chiêu Đệ tức đến trợn mắt.

Chu Tiểu Bảo mất kiên nhẫn: “Được rồi, phiền phức bây giờ là miếng thịt trong người ngươi, đến lúc đó nhị tỷ hỏi tới, ngươi định trả lời thế nào?”

“Tên súc sinh đó cưỡng ép ta, còn lấy việc này để uy hiếp ta, ngoài nhịn ra ta có thể làm gì được nữa.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio