Tất cả mọi người đều biết người Linh Khê không muốn gặp nhất là Vương của bộ lạc Bắc Hoang.
Thời Sênh cảm giác trên mặt có thứ gì đó ẩm ướt, thô ráp mang theo hơi nóng đang ra sức liếm má cô, một thứ mùi vị hôi tanh ập tới.
Bên cạnh hình như có người đang khóc, ong ong ong xuyên vào óc cô.
Còn có cả tiếng thở hổn hển như động dục, hòa trộn với vài tiếng kêu thảm thiết, rất ghê người.
Thời Sênh khó khăn mở mắt ra nhìn, trước mặt là một đầu lưỡi trượt xuống, bỗng chốc khiến Thời Sênh cảm thấy buồn nôn, cô vô ý thức giơ tay lên đánh.
Nhưng nắm đấm còn chưa đánh đến nơi, bàn tay đã bị người ở bên trên nắm được.
Cơ thể dường như không còn sức lực nữa, thậm chí còn hơi mềm nhũn, cảm giác khô nóng ập tới rất khó chịu.
Cảm giác này!
Đệch!
Thời Sênh nheo mắt nhìn người đang nắm lấy tay mình, đó là một người đàn ông, tóc tai lòa xòa xõa tung, gương mặt toàn lông, đôi mắt phát ra ánh sáng không bình thường.
“Tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng ta phải giao phối với ngươi như vậy chứ.” Giọng nói nam nhân thô lỗ vang lên.
Thời Sênh: “…”
Excuse me?…
Giao phối?
Ngươi sao? Con người cao quý như bà đây, kẻ như ngươi có thể động vào được sao?
Kiếm của bà đâu?
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, không hề do dự đâm thẳng về phía nam nhân đó.
Dám ngủ với bà đây, chắc chắn không phải là kẻ tử tế gì, gϊếŧ chết đã rồi nói tiếp.
Thời Sênh ra tay bất ngờ, lại cộng thêm thiết kiếm cũng xuất hiện bất ngờ, nam nhân đó không hề đề phòng, bị thiết kiếm đâm trúng.
Thời Sênh đẩy nam nhân đó ra, đứng dậy, ghê tởm cầm khăn tay ra sức lau mặt.
Tởm chết đi được!
Cô vừa xoay đầu liền nhìn thấy bãi đất hoang rộng lớn.
Trên bãi đất hoang ấy lại có mấy cặp đôi đang tiến hành loại vận động không thể miêu tả được.
Thời Sênh: “…”
Nhị Cẩu Tử, mi nói cho ta biết đây là cái không gian quần què gì hả?
XXX tập thể ngay giữa bàn dân thiên hạ, tập tục quái gì thế này?
[…] Có cảnh gì mà Ký chủ chưa từng gặp đâu, đây đã là gì chứ?
Thời Sênh: “…”
F, có lẽ vì dùng cơ thể của người khác nên hơi thiểu năng một tí.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Bản cô nương đây là người từng trải, cảnh tượng chơi gái tập thể cũng có là gì.
May mà mấy cặp đôi đó cũng cách cô khá xa, lúc này lại đang là buổi tối, Thời Sênh chỉ nhìn thấy bóng người nhấp nhô của họ, không thấy rõ hình ảnh cụ thể ra sao.
Tất nhiên lỗ tai không được thoải mái như vậy, các thể loại âm thanh được gió truyền tới.
Thời Sênh đá nam nhân vừa nãy sang một bên, nhưng cô chợt nhận ra, ban nãy còn là một người, bây giờ lại biến thành một con hổ.
Thời Sênh: “…”
Các thông tin đang bay vòng vòng trong đầu Thời Sênh, cuối cùng dừng lại tại một thiết lập kỳ lạ.
Người thú.
Có thể quang minh chính đại NP.
Có thể động đực bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào.
Một thế giới kỳ lạ không có con người.
Thời Sênh cúi đầu nhìn qua cách ăn mặc của mình.
Quả nhiên là mặc da thú, có thể là vừa bị tên nam nhân vừa nãy…, phì, tên hổ vừa nãy cởi ra một chút.
Lúc này cô đang đứng trước nguy cơ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cho nên lần này bà đây cũng không phải là người sao?
Thể loại truyện này, chỉ có nữ chính là người, còn lại tất cả đều là thú.
Với thuộc tính vật hy sinh của cô, tuyệt đối không thể nào là người được!
Bình tĩnh!
Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên cô không phải là người, đây cũng không là gì hết.
Bản cô nương không có gì phải sợ cả.
Thời Sênh nhìn sang mấy cặp đôi còn đang bận giao phối đó.
Cô chỉnh trang lại lớp da thú trên người mình, tìm đường rời khỏi nơi đây.
Khoảng đất trống này ở trên núi, Thời Sênh đi đến một nơi hơi khuất, ngồi thẳng lên thiết kiếm rời đi, tìm một cái hang tiếp nhận cốt truyện.
Đây là một câu chuyện về người thú.
Nữ chính Lâm Thất Thất, là một sinh viên đại học xuyên không đến thế giới này, vừa đến đã bị một con hổ ấy ấy ấy.
Sau đó nữ chính bị đưa về bộ lạc Bạch Hổ nơi con hổ đó sống.
Nữ chính là một con người, lại là giống cái, dung mạo lại xinh đẹp, đương nhiên rất được yêu mến ở bộ lạc Bạch Hổ.
Truyện người thú mà, giống cái luôn là của hiếm, đặc biệt là giống cái có thể biến hình, lại càng là loại động vật quý hiếm hơn.
Cho nên nữ chính không những được bộ lạc Bạch Hổ yêu mến.
Tóm lại ở thế giới của nữ chính thì nữ chính là người được vạn người mê, chỉ cần là giống đực, ai cũng muốn tiến hành những vận động không thể miêu tả với cô ta.
Nữ chính được yêu mến như vậy, đương nhiên là những giống cái không được yêu mến sẽ bày ra đủ mọi chiêu trò để hãm hại, sau đó nữ chính sẽ đợi các thể loại giống đực đến cứu.
Ừm, cốt truyện đại khái chính là như vậy.
Nguyên chủ tên Linh Khê, cũng là thành viên bộ lạc Bạch Hổ, là em gái của Bạch An, nam chính số , ừm… cũng chính là người đầu tiên có quan hệ với nữ chính và nhặt cô ta về.
Trước khi nữ chính đến, Bạch An vẫn luôn rất yêu mến cô em gái này, có thứ gì tốt cũng đều cho cô trước tiên, hơn nữa nguyên chủ cũng được coi là xinh đẹp nhất trong bộ lạc.
Nhưng từ khi nữ chính đến, Bạch An cũng không chiều chuộng cô nữa, có đồ gì tốt cũng không đưa cho cô nữa, người đẹp nhất cũng không còn là cô nữa.
Người thú trong bộ lạc đều xoay quanh nữ chính.
Đáng sợ hơn nữa là đối tượng nguyên chủ thích lại trúng tiếng sét ái tình với nữ chính, nguyên chủ còn nhìn thấy họ ở bên nhau.
Vốn là một tiểu công chúa được cưng chiều, Linh Khê không thể chịu được sự thua kém như vậy, lại thêm sự xúi giục của những giống cái xung quanh, tiểu công chúa bắt đầu nhằm vào nữ chính.
Thực ra nguyên chủ cũng không phải người xấu, chỉ là dễ nổi giận, chỉ vừa bị những con cái khác châm chọc đã kích động gây ra những chuyện ngu ngốc.
Ban đầu cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nữ chính cũng tha thứ cho cô.
Nhưng lần này nguyên chủ suýt chút nữa đã khiến nữ chính bị con đại xà ở ngọn núi bên cạnh ăn thịt.
Bạch An tức giận, đánh nguyên chủ một bạt tai, nguyên chủ bị đánh liền bỏ chạy.
Ai ngờ lại gặp phải một đám người thú đang động dục, bị đánh ngất rồi kéo ra sau núi.
Nguyên chủ bị hành hạ cho đến chết.
Thân là người thú, cho dù là một kẻ ngây thơ, nguyên chủ cũng biết cô không thể bị chết như vậy được, chắc chắn có người giở trò đằng sau.
Di nguyện của nguyên chủ là làm rõ những kẻ đã hại cô, còn khiến Bạch An và Phong Diệm mãi mãi không có được Lâm Thất Thất đó.
Phong Diệm là nam chính thứ hai, cũng chính là người nguyên chủ thích.
Ừm…
Là một con sói.
Không để cho Bạch An và Phong Diệm có được Lâm Thất Thất, lẽ nào để hai người đó thành gay sao?
Cái này hơi khó nhỉ!
Thời Sênh tiếp nhận ký ức xong, cảm giác khô nóng trong cơ thể vẫn không hề suy giảm, rõ ràng là rất không bình thường.
F!
Nhị Cẩu Tử, mi có thuốc không?
[ điểm.] Hệ thống lạnh lùng vô tình báo số điểm.
“Sao mi không đi cướp luôn đi, .”
[.]
Thời Sênh cắn răng, “.”
[.] Không thể thấp hơn được nữa.
“Hai trăm, mi còn dám lèo nhèo nữa, bà đây tự mình ngoẻo luôn đấy.” Lúc trước khi ở bên Phượng Từ, không phải cô chưa từng gặp cảnh bị châm lửa rồi đột nhiên hắn không làm nữa.
Tuy nhiên tình huống lúc này nghiêm trọng hơn lúc đó nhiều, cùng lắm là một chữ nhẫn thôi mà, có gì lợi hại đâu chứ.
Hệ thống không lên tiếng nữa, trong lòng bàn tay Thời Sênh xuất hiện một chiếc hộp lạnh băng.
Thời Sênh mở hộp ra, bên trong có một viên thuốc, cô lập tức nuốt xuống.
Viên thuốc vừa trôi xuống bụng đã có một luồng khí mát lạnh từ cổ họng lan tới toàn cơ thể, luồng khí nóng bỏng lúc trước dần bị ép xuống.
Thời Sênh thở một hơi thật dài.