Họ chọn một nơi cách nơi bị cháy kia một ngọn núi, rồi bắt đầu đào rãnh cách ly.
Đi thêm một ngọn núi trước nữa chính là bộ lạc Bạch Hổ.
Nếu không thể ngăn cản ngọn lửa tiếp tục lan ra, thì bộ lạc Bạch Hổ sẽ mất đi nơi ở.
Mọi người đều cố gắng đào con đường ngăn cách, cây gỗ bốn xung quanh không ngừng đổ xuống.
Lâm Thất Thất vốn mặc váy da màu trắng tuyết, giờ đây cũng đã bị vấy bẩn, nhưng đôi chân thon dài trắng tuyết của cô ta vẫn vô cùng hút mắt, khiến người ta chỉ hận không thể xé lớp váy da ngăn cách đó ra.
Thời Sênh ngồi ở một nơi xa xa cắn hạt dưa xem kịch.
[Ký chủ có nhiệm vụ tức thời, người có muốn nhận hay không?] Hệ thống đột nhiên chui ra.
Không nhận.
Thời Sênh không hề suy nghĩ đã từ chối ngay.
[Một vạn điểm tích lũy.]
Thời Sênh: “…” Ầu đệch nhiều thế cơ à? Cô hoàn thành một nhiệm vụ mới được điểm, nhiệm vụ ẩn giấu , nhiệm vụ phụ tuyến cao nhất cũng chưa vượt qua , bây giờ chỉ một nhiệm vụ tức thời, lại được tận vạn điểm?
Nhị Cẩu Tử, có phải ngươi bị hỏng rồi không?
[…] Không nhận thì thôi bỏ đi.
Nhận nhận nhận, nhiều điểm như vậy sao lại không nhận chứ.
[Nhiệm vụ tức thời: Dập lửa.]
Thời Sênh: “…”
Tặng nhiều điểm như vậy chỉ để bản cô nương đi làm nhân viên phòng cháy chữa cháy thôi sao?
Excuse me?
Nhị Cẩu Tử, chắc chắn là ngươi bị hỏng rồi!
[…] Ký chủ nếu người còn công kích ta như vậy nữa, thì ta sẽ thu hồi nhiệm vụ đó.
Thời Sênh: “…”
Vậy thì ngươi thu hồi đi, nói cứ như thể ta thích nhận nhiệm vụ lắm ấy.
[…] Ký chủ ta sai rồi, người mau bắt đầu nhiệm vụ đi.
Hệ thống không chút tiết tháo cúi đầu.
Thời Sênh hừ một tiếng, “Tâm trạng không tốt, không muốn nhận nữa.”
[…] Ai ngươi nói luyên thuyên, ai bảo ngươi nói luyên thuyên!
Hệ thống lằng nhằng hồi lâu, Thời Sênh vẫn không chịu nhận, Hệ thống tức giận đến mức muốn học Mộ Bạch tự sát.
[Ký chủ muốn thế nào mới chịu nhận nhiệm vụ?] Thật hối hận lúc nãy ăn nói luyên thuyên.
Thời Sênh híp mắt cười, “Nói cho ta biết, gần đây có thứ gì không thể bị hủy diệt không?”
Cho cô nhiều điểm như vậy, chắc chắn là có âm mưu rồi.
[…] Ký chủ, cô cứ như vậy sẽ bị bắt lại giải phẫu thật đấy, nó còn chưa nói gì cả được chưa?
Mệt tim quá.
Hệ thống chần chừ giây lát, [Trên núi có một gốc cây, nếu gốc cây đó mà chết, người thú xung quanh đây trong vòng nghìn dặm đều không thể biến hình.]
Thời Sênh: “…”
Cái thiết lập quỷ quái gì vậy?
[…] Không biết, dù sao cũng là thiết lập có sẵn rồi.
“Không biến hình được thì không biến hình được, cùng lắm thì làm cầm thú thôi.”
[Ký chủ cũng sẽ phải khôi phục hình thú.]
F, biến rồi còn biến lại được nữa à?
[Dù sao thì cũng đã cài đặt có sẵn như vậy rồi.] Hệ thống biết sai nhưng vẫn mặc kệ.
Thời Sênh: “…”
Không gian có độc.
Bà đây không muốn làm cầm thú.
Thời Sênh cắn xong hạt dưa cuối cùng, liền đứng lên đi về phía ngọn lửa.
Cô đứng vững ở vị trí cách đám cháy khoảng thước, rút thiết kiếm ra, ước lượng xem bổ thế nào thì có tác dụng nhất.
“Trông chờ vào ngươi rồi.” Thời Sênh sờ thiết kiếm.
Thiết kiếm kêu “oong” một tiếng.
Thời Sênh giơ kiếm lên, chuẩn bị khua xuống, nhưng chỉ một giây sau đã ngừng lại.
“Ta đến bảo vệ cái cây đó là được rồi, tại sao lại phải dập lửa?”
[…] Ký chủ biết đó là cái cây nào rồi sao?
Thời Sênh: “…” Không biết.
Nhưng là một cái cây có tác dụng to nhớn như vậy, chắc chắn là trông không giống những cái cây bình thường khác.
[…] He he.
Ký chủ người có dám không dùng mánh lới không! Hoàn thành nhiệm vụ một cách tử tế khó khăn lắm sao?
Thời Sênh giày vò một hồi tìm cái cây không nhanh bằng việc bổ một cái tách ngọn núi này ra, cho nên cuối cùng Thời Sênh quyết định bổ ngọn núi này ra.
Kiếm khí mang theo khí thế kinh người, vạch một đường dưới đất, một khe rãnh rộng nửa thước thình lình xuất hiện, cây cối bốn phía xung quanh khe rãnh đều đổ rạp sang hai bên.
Khe rãnh màu vàng đất tách ngọn núi ra làm đôi.
Thời Sênh lật lại bên kia một cái, một đường ngăn cách thình lình xuất hiện.
“Chẻ hơi xấu một chút, lần sau nhớ chẻ cho đẹp mắt hơn đó.”
“Oong!” Nó là thiết kiếm, không phải là dụng cụ để chẻ đường vạch ranh giới ngăn cách!
Thời Sênh chẻ núi gây ra động tĩnh quá lớn, đám người thú ở phía xa đều chạy đến.
Khi Thời Sênh trở về mặt bên hồ, đã có người thú chạy đến trước mặt cô.
Người thú nhìn thấy bỗng nhiên xuất hiện một đường ngăn cách, vẻ mặt kinh hoàng, “Linh Khê? Đây… chuyện này là thế nào?”
Vừa nãy khi họ đi qua đây, nơi đây không có khe rãnh này, hơn nữa nhìn dấu vết bùn đất cho thấy, rõ ràng là vừa mới làm ra.
Nhưng ai lại có bản lĩnh lớn đến thế, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã tạo ra được một cái khe rãnh dài như vậy chứ?
Đám người thú phía sau liên tiếp chạy đến, Thời Sênh nhìn thấy chúng từ động vật biến thành người thú.
Bạch An và Phong Diệm đều đã có mặt.
Thời Sênh kéo thiết kiếm nhảy từ trên núi xuống, “Thì chuyện chính là như vậy đó.”
Sự chú ý của tất cả người thú đều tập trung trên người Thời Sênh.
Có không ít người thú quen biết cô, đều mở miệng hỏi, “Linh Khê bị làm sao vậy vậy? Sao cô ta ăn mặc kỳ quái vậy?”
“Trên tay cô ta cầm cái gì đó? Lại còn phát sáng… ”
“Chuyện này là sao chứ?”
Đám người thú chỉ chỉ trỏ trỏ Thời Sênh.
Lâm Thất Thất nhìn thấy thiết kiếm trong tay Thời Sênh, trong lòng lại trầm xuống.
Ở thời đại chưa xuất hiện vũ khí sắc nhọn như bây giờ, tại sao lại có kiếm?
Cả lúc Đại Tráng chết, cũng là do vũ khí sắc nhọn gây ra.
Chuyện đó có liên quan gì đến cô ta?
Bộ quần áo cô ta mặc trên người ở đâu ra, kiếm ở đâu ra, liệu có phải là thế giới này cũng có loài người không, có phải cô ta đã gặp con người rồi không?
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Đầu óc Lâm Thất Thất vô cùng rối loạn.
Cô đã chấp nhận chuyện thế giới này không có con người, nhưng bây giờ đây lại bỗng nhiên xuất hiện những thứ của con người.
“Tại sao lại xuất hiện cái rãnh này? Linh Khê muội có nhìn thấy không?” Là anh trai, lúc này Bạch An tự nhiên phải đứng ra hỏi han.
Thời Sênh lấy kiếm ra vạch một đường, “Thì xuất hiện như thế này này.”
Bạch An: “…”
“Linh Khê, rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy cái gì?”
“Ngươi mau nói đi chứ!”
Đám người thú này căn bản không hề nghĩ chuyện này do Thời Sênh làm.
Thời Sênh chống thiết kiếm xuống dưới đất, một tay cầm kiếm, một tay còn lại chống nạnh, “Vì sao ta phải nói cho các ngươi biết?”
“Tại sao ngươi lại không nói được chứ? Thứ lợi hại như vậy, nếu chẳng may nó uy hϊếp đến chúng ta thì phải làm thế nào?”
“Đúng đấy, Linh Khê, ngươi mau nói đi, rốt cuộc đó là thứ gì vậy?”
Điều họ đang lo lắng bây giờ là thứ có thể tạo ra một cái rãnh dài như vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi sẽ tạo ra sự uy hϊếp lớn đối với họ.
Thời Sênh cười nhạo, “Ta cứ không nói cho các ngươi biết đấy.”
“Linh Khê!” Bạch An trầm mặt quát một tiếng, “Muội đừng có náo loạn nữa.”
Thời Sênh nhướng mày, “Ta làm náo loạn thứ của ta, liên quan gì đến các ngươi.”
Các ngươi muốn biết thì ta phải nói cho các ngươi biết à!
Ta đâu phải là bách khoa toàn thư của các ngươi.
Vừa nãy đáng ra nên đi tìm cái cây đó mới đúng.
Bây giờ đi tìm cái cây đó có lẽ vẫn còn kịp.
Chi bằng…
[Ký chủ, xin hãy chú ý tư tưởng của cô.] Hệ thống vội vàng lên tiếng vỗ về, [Ký chủ đã chẻ ra con đường ngăn cách rồi, nếu lại để lửa cháy lan lên tiếp thì chẳng phải vừa rồi công cốc sao?]
Thời Sênh: “…”
Lúc này lửa lớn đã cháy lan tới nơi, vừa đúng lúc bị ngăn lại ở trước Con đường ngăn cách đó.
Ngọn lửa hung hãn vẫn đang cháy, khiến đám người thú bất giác lùi về phía bờ sông.
Chúng sợ lửa.