Tốc độ thiết kiếm rơi xuống quá nhanh.
Đám người thú xung quanh chỉ kịp nhìn thấy một luồng sáng lạnh lẽo vụt qua.
Cánh tay của khỉ A đã bị chém đứt, máu tươi chảy ròng ròng từ cánh tay đứt lìa của hắn.
“A!!!” Khỉ A khôi phục hình người, dùng tay bịt miệng vết thương kêu lên thảm thiết.
Đại quân khỉ kinh ngạc nhìn thanh kiếm trên tay Thời Sênh.
Một chiêu…
Chỉ một chiêu đã chém đứt lìa một cánh tay của thủ lĩnh chúng.
“Ông nội nhà mày.” Thời Sênh giẫm lên lồng ngực khỉ A, khẽ vung thiết kiếm lên, đám khỉ đang định tiến lên phía trước không khỏi lùi về phía sau.
Thời Sênh cúi nhìn khỉ A, khóe miệng hơi cong, “Bây giờ còn muốn có ta nữa không?”
Khỉ A đau đến nỗi không nói được thành lời, mồ hôi lạnh làm mờ mịt cả tầm nhìn.
Hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy con cái đang giẫm lên cơ thể mình.
Kiểu khí thế kiêu căng tự tin, hung hăng cuồng vọng đó hắn chưa nhìn thấy ở bất kỳ người thú nào.
Xung quanh người cô ta dường như có một loại khí thế vô hình, âm thầm cuồn cuộn kéo đến, ăn mòn linh hồn ngươi, đôi bàn tay vô hình kéo hắn chìm xuống bùn lầy không ngoi lên được.
“Buông đại ca ta ra mau!”
Tiếng thét chói tai của khỉ B kéo khỉ A ra khỏi cảm giác đáng sợ kia, hắn thở dc từng ngụm.
Thời Sênh thu chân lại, nhìn con khỉ B, “Buông ra rồi đấy, rồi sao nữa?”
Khỉ B: “…”
Ngươi phối hợp như vậy, làm sao ta biết sau đấy phải làm sao nữa?
Thời Sênh cười lạnh, “Tim to không sao hết, nhưng cơ thể các ngươi không dung nạp nổi một trái tim to như thế đâu.”
Cái… cái gì?
Khỉ B còn chưa phản ứng lại kịp, cơ thể của đại ca nhà hắn lăn xuống núi.
Giọng nói bình tĩnh chạm đến tận đáy lòng chúng, “Giờ thì đến lượt các ngươi.”
…
Người của bộ lạc Bạch Hổ cảm thấy hình như hôm nay họ chưa tỉnh ngủ.
Người thú đơn độc diệt gọn toàn bộ bộ lạc Rắn Đen và bộ lạc Vượn Đuôi Dài có đúng là Linh Khê ngày thường tính tình kiêu ngạo ngang bướng, chỉ biết sai khiến người khác mà họ biết không?
Phong Diệm đưa đội quân người thú của bộ lạc khác đến thì đã muộn, nhìn thấy thi thể chất đầy dưới đất, hắn càng mờ mịt.
Chuyện này là sao chứ?
“Bạch Nguyên, có chuyện gì vậy?” Hắn vừa nhận được tin đã vội tới đây, nhưng không ngờ mọi chuyện đã được giải quyết xong.
Bạch Nguyên ra hiệu cho Phong Diệm nhìn về xa xa.
Thời Sênh đang ngồi chồm hỗm dưới đất gẩy gẩy một đống xác rắn.
“Cô ta?” Phong Diệm khó hiểu, “Có liên quan gì đến cô ta?”
Bạch Nguyên bị chấn động không nhỏ, hắn chật vật nuốt nước bọt, “Cô ấy làm.”
Phong Diệm trợn trừng mắt: “Cái gì?”
Tại sao cô ta lại có bản lĩnh lớn như vậy chứ?
Tất cả người thú của bộ lạc Bạch Hổ đều nhìn thấy.
Trong lòng Phong Diệm dù không muốn thừa nhận cũng không thể phủ nhận được sự thật này.
Một lúc sau Phong Diệm mới tìm lại được giọng nói của mình, “Cô ta đang làm gì vậy?”
“Ta không biết.” Bạch Nguyên lắc đầu.
Phong Diệm nhíu chặt mày, đi về phía đó.
“Răng rắc… răng rắc…”
Phong Diệm còn chưa lại gần đã nghe thấy âm thanh này.
Thời Sênh lại quay lưng về phía hắn.
Phong Diệm đã tự tưởng tượng ra một cảnh tượng.
Thế nhưng đến khi lại gần, hắn mới biết sự thực hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.
Cô ta đang ăn một thứ gì đó hắn chưa từng thấy, vỏ vứt đầy dưới đất.
Thời Sênh đứng dậy, kéo cái đuôi rắn dưới đất quay người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, “Làm ơn tránh đường.”
Phong Diệm nhìn lướt qua con rắn đó, đó là người thú của tộc Rắn Đen.
“Linh Khê, tại sao bỗng nhiên cô lại lợi hại như vậy?”
Thời Sênh ngẩng lên nhìn hắn, mặt dày nói: “Lúc nào ta chẳng lợi hại như vậy.”
Phong Diệm cũng không hề suy nghĩ phản bác lại, “Không thể nào.”
Linh Khê trước đây chỉ là một người thú cái bị chiều hư, mọi chuyện người khác đều phải thuận theo cô ta, tính khí kiêu căng tùy hứng, căn bản không thể lợi hại như vậy được.
“Tin hay không thì tùy.” Thời Sênh lấy thiết kiếm đẩy hắn sang một bên, “Tránh đường.”
Thiết kiếm dán lên trên lồng ngực hắn, một luồng khí lạnh bỗng chốc xâm nhập vào cơ thể hắn, lạnh đến mức khiến hắn như không thể nhúc nhích.
Đến khi hắn hoàn hồn lại, Thời Sênh đã kéo con rắn đó đi không thấy đâu nữa.
Thời Sênh kéo con rắn đó đi lên núi trong ánh mắt quỷ dị của đám người thú.
“Cô ta kéo con rắn đó lên núi làm gì?”
“Không biết, nó chết chưa?”
“Mềm oặt như vậy, chắc là chết rồi chứ?”
“Trước giờ ta không biết Linh Khê lại lợi hại như vậy đấy.”
“Lần này nếu không có cô ta có lẽ chúng ta thực sự bị bộ lạc Vượn Đuôi Dài và bộ lạc Rắn Đen tiêu diệt rồi.”
Những con cái trước đây từng đắc tội Thời Sênh, lúc này đang co cụm lại một góc, run lẩy bẩy, sợ Thời Sênh đến hỏi tội chúng.
Nếu sớm biết cô ta lợi hại như vậy thì sao chúng dám đắc tội cô chứ.
Rõ ràng là lợi hại như vậy, nhưng bình thường lại giấu giếm không cho ai biết, cô ta cố ý làm vậy đúng không?
…
Thời Sênh giải phẫu con rắn đó, tìm được một hạt châu kỳ quái trong cơ thể con rắn.
Thời Sênh nắm lấy hạt châu nhìn hồi lâu.
Con rắn này rõ ràng là không có gì khác lạ, nhưng lại khó gϊếŧ hơn những con rắn khác.
Không có điều gì quỷ quái mới lạ.
Nhị Cẩu Tử, ngươi mau nói cho ta biết đây là cái quái quỷ gì thế.
[…] Hệ thống trầm mặc, có lẽ là không muốn trả lời.
Nhị Cẩu Tử?
Nhị Cẩu Tử, bà đây biết ngươi đang online nhé.
Ngươi không trả lời thì ta lập tức dỡ ngươi luôn đấy.
[…] Ngày nào Ký chủ cũng uy hϊếp nó, sao số nó lại khổ thế này, [Thế giới này có một phần vạn người thú có thể ngưng kết ra được loại hạt châu này.
Loại hạt châu này có thể kéo dài tuổi thọ, thực lực cũng sẽ mạnh hơn những người thú bình thường khác.
Loại người thú này nếu không có gì bất ngờ đều sẽ trở thành bá chủ một phương.]
Tiện tay đánh một trận đã tiêu diệt được bá chủ tương lai, thật là lợi hại quá.
[…] Chẳng qua chỉ là may mắn nên mới bị Ký chủ bắt gặp thôi.
Con rắn đó đang trong thời kỳ trưởng thành, nếu đã thành niên rồi thì…
Được thôi, cũng chẳng có gì phải lo lắng cả.
“Ngoài ra còn có tác dụng gì nữa không?”
[Không có nữa.]
“Nhị Cẩu Tử!”
[…] Thực sự rất không muốn nói chuyện với Ký chủ.
Lần nào nó cũng phải suy nghĩ đắn đo rất lâu, nhưng kết quả lần nào cũng đều như vậy, [Người thú bình thường dùng loại hạt châu này sẽ có tác dụng cải tử hồi sinh.
Ký chủ, rốt cuộc thì tại sao người lại tin chắc chắn là nó còn có tác dụng khác nữa?]
Thời Sênh đắc ý nở nụ cười, “Trong trí nhớ của nguyên chủ không có ký ức về thứ này.
Kịch bản ta nhận được cũng không có, chứng tỏ là chuyện này không nhiều người biết.
Nếu nó chỉ có thể khiến người thú trở nên mạnh hơn thì cần gì phải giấu giếm kỹ thế?”
Cất giấu như vậy, trừ khi đầu óc của đám người kia có vấn đề, nếu không chắc chắn sẽ có ẩn ý sâu xa khác.
Có khó đoán lắm không?
Không hề khó đoán mà!
Đều là chiêu trò cả mà thôi!
Thời Sênh nắm lấy hạt châu trong tay nhìn.
Cải tử hồi sinh sao? Có thật không vậy?
[Cũng không đến mức khoa trương như vậy, chỉ là có thể giúp người thú nhanh lành vết thương hơn, nhưng nếu chết hẳn rồi thì không cứu được đâu.
Cho nên Ký chủ, xin cô đừng có kiểu suy nghĩ kỳ quái như là ‘gϊếŧ chết một tên người thú để thử xem sao’ nữa đi.]
Thời Sênh vẻ mặt tiếc hận.
[…] Không hiểu lắm cách suy nghĩ của Ký chủ nhà mình.
“Linh Khê.” Lâm Thất Thất và Phong Diệm đột nhiên đi từ ngoài hang vào.
Xác rắn vẫn còn đặt bên hang, Thời Sênh vì muốn lấy hạt châu kia trong xác nó nên giải phẫu thi thể nát bét ra, vừa nhìn đã thấy mùi máu tanh nồng nặc.
“A!” Lâm Thất Thất dường như đã bị mùi máu tanh đó làm cho sợ hãi, co rụt vào trong lòng Phong Diệm.
Phong Diệm thuận thế ôm lấy Lâm Thất Thất.
Thời Sênh: “…”
Chạy đến chỗ bà đây để show tình cảm à!
Mà không được đâu nhé nữ chính đại nhân, cô đến thế giới này lâu như vậy rồi, tại sao lại chưa từng bắt gặp cảnh tượng máu me chứ? Cô chỉ giải phẫu một con rắn, có cần phản ứng dữ dội vậy không hả?
Điều này khiến một cô nương như cô cảm thấy rất lúng túng đấy biết không hả?