Đến khi chủ nhiệm giáo dục muốn ngăn chặn lại thì đã muộn, Thời Sênh đã đọc địa chỉ ra rồi.
Ông ta chỉ có thể trợn mắt đứng nhìn.
Thời Sênh cúp điện thoại, cứ làm như chỉ mình ông biết gọi thôi ấy.
Ông đây không biết chắc?
Đồ thiểu năng!
Cảnh sát do chủ nhiệm giáo dục gọi và một tốp cảnh sát khác được phái đi hành động cùng xuất hiện.
Có lẽ hai bên không ở cùng một Cục Cảnh sát, nên không quen biết nhau.
Khi nhìn thấy hai viên cảnh sát khác cũng có mặt có hiện trường, đám cảnh sát được phái đi hành động cũng mờ mịt.
Vùng này là do Cục Cảnh sát của họ phụ trách, sao lại có cảnh sát khu vực khác đến đây?
“Anh thuộc khu vực nào? Ở đây làm gì?” Viên cảnh sát hỏi hai người cảnh sát đứng đằng sau chủ nhiệm giáo dục.
“Ồ, chúng tôi đến đây điều tra chút chuyện khác.” Hai viên cảnh sát lập tức nói: “Đúng lúc thấy ở đây có tranh chấp nên đến hòa giải thôi.”
“Họ là do ông ta gọi đến đây.” Thời Sênh lạnh lùng phun ra một câu, “Không tin các anh xem điện thoại của ông ta đi, ông ta vừa gọi điện thoại đấy.”
Mọi người: “…”
Hai viên cảnh sát đó bắt đầu có chút hoang mang.
Họ đến đây hoàn toàn là hành vi cá nhân, không được Cục Cảnh sát cử đi, đây là hành vi vi phạm kỷ luật.
“Chúng tôi là bạn với chủ nhiệm giáo dục ở đây, đúng lúc hôm nay có chuyện cần đến trường học xử lý, nên khuyên giải không được sao?” Viên cảnh sát có nốt ruồi đen ở cằm lập tức thay đổi cách nói.
Đám cảnh sát khu vực chỉ nhìn viên cảnh sát có nốt ruồi đen mấy cái, “Nếu các anh đã có việc phải xử lý, thì vụ việc ở đây cứ giao lại cho chúng tôi xử lý vậy.”
Hai viên cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho chủ nhiệm giáo dục bằng ánh mắt muốn giúp mà lực bất tòng tâm, sau đó nhanh chóng đi khỏi.
Hủ bại!
Thời Sênh liếc nhìn mấy viên cảnh sát được cử đi làm nhiệm vụ.
Đám cảnh sát bị Thời Sênh lườm cũng tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
Trong một ngôi trường quý tộc như vậy, chỉ cần không cẩn thận chút thôi đã đắc tội với đám quý tộc, không giữ nổi bát cơm.
Đương nhiên họ không muốn rắc rối, bớt được chuyện nào hay chuyện đấy.
“Vừa rồi là ai báo cảnh sát.”
“Em.” Thời Sênh giơ tay, ngón tay chỉ về phía chủ nhiệm giáo dục, “Bọn họ ngược đãi em.”
Chủ nhiệm giáo dục vội vã tiếp lời, “Đồng chí cảnh sát, đứa trẻ này nhà xảy ra chuyện, ở trường học bị chọc giận một chút đã cảm thấy trường học đối xử với em ấy không ra sao.
Thực ra không có chuyện gì cả, đều là do em ấy gây sự vô cớ thôi.”
Đội trưởng đội cảnh sát nhìn Thời Sênh, nghiêm mặt nói: “Em có biết báo cảnh sát giả là phạm pháp không? Còn ít tuổi không lo học hành cho đàng hoàng, còn dám uy hϊếp cảnh sát nữa sao?”
Thời Sênh: “…”
Cô quay người trèo lên tầng trên, đội trưởng cảnh sát ở phía sau hét lớn: “Em làm gì vậy!”
Còn chưa nói chuyện xong, sao đương sự đã chạy mất rồi?
“Đi nhảy lầu.” Giọng Thời Sênh từ cầu thang truyền tới.
Mọi người: “…”
Tốc độ của Thời Sênh rất nhanh, cả đám người chạy đuổi theo.
Cô đã chạy đến rìa sân thượng.
Lúc này cảnh sát mới hốt hoảng, “Có chuyện gì thì từ từ nói, em đừng kích động.”
“Bây giờ chịu nghe tôi nói rồi sao?” Thời Sênh đặt một chân ra bên ngoài lắc lắc, chỉ cần cô hơi không chú ý sẽ bị rơi xuống dưới.
“Lạc Thù, em xuống ngay!” Chủ nhiệm giáo dục cũng biến sắc mặt, nếu thực sự để xảy ra án mạng, thì ông ta biết phải ăn nói thế nào với phía ban giám hiệu đây.
Đội cảnh sát sợ Thời Sênh rơi xuống dưới, “Có chuyện gì thì em xuống đây rồi nói, em có chuyện gì chúng tôi sẽ giúp em giải quyết.
Trường học ngược đãi em thế nào, em cứ nói ra, chúng tôi sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Bọn trẻ trâu bây giờ, một lời không hợp liền nhảy lầu.
Thời Sênh nhìn quét qua cảnh sát, “Hôm nay tôi đến trường, bảo vệ gác cổng chặn tôi lại ở bên ngoài, nói khi nào vui thì cho tôi vào…”
Thời Sênh ba la bô lô kể lại một lượt những chuyện vừa nãy, “Mọi người nói xem, vậy có gọi là ức hϊếp tôi không? Tuy nhà tôi đã phá sản, nhưng tất cả chi phí đều đã nộp đủ rồi, tại sao trường học lại có thể ức hϊếp tôi như vậy?”
“Tất nhiên là không thể, chắc chắn là không được phép rồi.” Đội trưởng cảnh sát lập tức phụ họa, quay đầu nhìn chủ nhiệm giáo dục, “Các anh sao vậy hả? Đứa trẻ này nhà xảy ra chuyện, các anh không an ủi em ấy thì thôi lại còn đối xử với em ấy như vậy.
Nếu xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”
Chủ nhiệm giáo dục đầu đầy vạch đen, “Nhưng hôm nay em ấy đã đánh bảo vệ gác cổng …”
“Ông ta không cho tôi vào, tôi đánh ông ta thì đã làm sao?”
“Nhưng em đến muộn trước…”
Thời Sênh cười lạnh, “Tôi đến muộn thì ông ta được quyền nói với tôi là khi nào vui mới cho tôi vào sao? Ông ta nghĩ mình là ai chứ? Chủ tịch nước à?”
Đám cảnh sát không hiểu được những chuyện trong mấy gia đình quyền quý này, nhưng họ biết một khi nhà cô phá sản rồi, đám người ở trường học quý tộc chắc chắn sẽ thuận nước đẩy thuyền gây ra mấy chuyện như ngày hôm nay.
Đội trưởng cảnh sát nói: “Được rồi được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, em xuống đây đi đã, trên đó nguy hiểm lắm.”
Đội trưởng cảnh sát ra hiệu cho chủ nhiệm giáo dục, tỏ ý ông ta đừng nói nữa, nếu thực sự bị kích động nhảy xuống dưới đó thì phải làm sao?
“Các người giải quyết xong vấn đề ký túc xá đi đã.”
“Hả?” Đội trưởng cảnh sát ngơ ngác, ký túc xá cái gì chứ?
Thời Sênh không lên tiếng, cũng không đi xuống, cứ đứng đó nhìn, vị trí cô đứng là ở trong góc, cảnh sát muốn tiếp cận từ phía bên cạnh cũng không có cơ hội.
“Chuyện này là sao? Ký túc xá cái gì?” Đội trưởng cảnh sát lập tức hỏi chủ nhiệm giáo dục.
Quản lý ký túc xá đã gọi điện cho chủ nhiệm giáo dục, đương nhiên ông ta biết chuyện, nhưng chỉ càng giận dữ hơn: “Chẳng phải đã sắp xếp cho em rồi sao?”
“Nếu thầy ở đó được một ngày thì tức là thầy siêu giỏi.”
Đội trưởng cảnh sát nghe vậy biết chắc chắn trong đó có người, liền cho người đi hỏi quản lý ký túc xá.
Viên cảnh sát được phái đi nhanh chóng quay lại, đưa lại ảnh chụp phòng ký túc xá cho đội trưởng xem.
Đội trưởng đầu đầy vạch đen, “Chúng tôi đã cho cô quản lý ký túc xá sắp xếp lại phòng cho em rồi, em xuống đây đi.”
“Chìa khóa.”
Đội trưởng cảnh sát vội đưa chìa khóa ra.
“Ném sang đây.”
Đội trưởng đội cảnh sát vẫn có chút lo lắng, nếu em học sinh này không bắt được mà rơi xuống dưới thì sao?
Nhưng sự thật cho thấy ông ta đã lo lắng thừa, Thời Sênh dễ dàng bắt được chìa khóa.
“Bây giờ em xuống đây được chưa?”
Thời Sênh nhìn chiếc đệm hơi đã được bơm căng ở phía dưới.
Cô bỗng nhảy xuống, cả người rơi xuống dưới, phía dưới tiếng thét chói tai vang lên.
Những người ở dưới sợ hãi đến mức tim như ngừng đập, nhanh chóng chạy đến bên cạnh xem tình hình.
Thời Sênh từ đệm hơi trượt xuống, bình yên vô sự đi vào tòa nhà ký túc xá dưới con mắt kinh ngạc của vô số học sinh khác.
Mọi người: “…”
Khi cảnh sát tìm đến phòng ký túc xá mới của Thời Sênh, cửa phòng đã được khóa chặt, không thể mở ra được.
Họ gõ cửa hồi lâu cũng chỉ nhận được câu trả lời là tiếng gõ cửa vọng lại.
Mọi người: “…”
Đứa trẻ trâu một lời không hợp liền nhảy lầu sao lại đáng sợ như vậy chứ.
Đội trưởng đội cảnh sát và chủ nhiệm giáo dục đứng bên ngoài hành lang.
Một người phiền muộn không biết nói gì.
Người còn lại nổi giận đùng đùng, bị một con nhóc con chơi, cơn giận này sao ông ta nuốt trôi được chứ.
“Trường học các anh cũng quá đáng quá rồi.” Đội trưởng cảnh sát hút điếu thuốc, mức độ bẩn thỉu của căn phòng đó ngay cả ông ta cũng không thể chấp nhận được.
“Cho dù nhà người ta có phá sản thì cũng không thiếu một đồng học phí nào của nhà các anh.
Các anh làm vậy là có ý gì chứ? Các anh là người làm giáo dục đấy, chẳng lẽ định ép bọn trẻ vào đường cùng sao?”
“Vâng, vâng, là do chúng tôi quá sơ xuất.
Đợt này về tôi sẽ sa thải đám người đó.” Chủ nhiệm giáo dục đáp lại, thái độ vô cùng có lệ.
Đội trưởng cảnh sát: “…” Chẳng phải rất hiểu quan hệ đám gia đình quyền quý sao?
Dù sao người cũng đã xuống rồi, họ đi bắt mấy tên trộm vặt để bình tĩnh lại vậy.