Tô Đồ thu dọn đồ đạc của Thời Sênh ngay trong ngày, rồi chuyển đồ của cô đến căn chung cư của hắn.
Chung cư không lớn lắm, có lẽ là vì không thường xuyên có người ở, cho nên trong nhà tương đối lạnh lẽo.
“Em ở phòng này, anh ở phòng đối diện.” Tô Đồ đưa Thời Sênh vào phòng.
“Không ở cùng phòng sao?” Thời Sênh thất vọng.
Tô Đồ buồn cười xoa đầu cô, “Anh không muốn đêm nào cũng thức trắng đêm như hôm qua đâu.”
Như vậy vài lần thì hắn cũng khỏi cần sống luôn.
Tô Đồ chuyển đồ đạc của cô vào trong, bài trí cẩn thận từng thứ một, “Em xem còn thiếu gì nữa không, anh cho người đi mua.”
Thời Sênh dựa vào cửa, “Thiếu một người.”
Tô Đồ: “…”
“Ding dong.”
“Đi mở cửa đi.” Tô Đồ cho là người đến giao hàng nên để Thời Sênh đi mở cửa.
Ai ngờ Thời Sênh đi lâu vẫn chưa thấy quay lại, hắn nhíu mày, vội vã rời khỏi căn phòng.
Ở cửa chính, Thời Sênh đang đứng cùng một người phụ nữ xinh đẹp, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Tô Đồ vội vã tiến lên kéo Thời Sênh ra phía sau mình.
Vị phu nhân kia ngẩng lên nhìn rồi hừ lạnh một tiếng, “Tôi không đến để cho anh chị đúc ra một đưa cháu cho tôi luôn sao?”
Thần sắc Tô Đồ lạnh băng, “Mẹ, con đã nói rồi, mẹ đừng có xen vào chuyện này.”
“Làm sao? Mẹ đến gặp cũng không được à?” Vị phu nhân xinh đẹp cao giọng.
Bà ta đẩy Tô Đồ ra, đi thẳng vào phòng, “Tô Đồ, mẹ nói cho con biết, mẹ là mẹ của con, con đừng tưởng con đủ lông đủ cánh rồi thì giỏi giang lắm.”
Tô Đồ nắm chặt tay Thời Sênh, “Em vào phòng trước đi.”
Thời Sênh nhún vai, xoay người đi vào phòng.
“Đứng lại.” Vị phu nhân xinh đẹp quát một tiếng, “Tô Đồ con sợ cái gì? Nếu con đã muốn ở chung với cô ta, con cho rằng giấu giếm là xong chuyện được sao?”
“Mẹ, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói.” Vẻ mặt Tô Đồ ngày càng lạnh lùng.
Vị phu nhân xinh đẹp hình như đã bị chọc giận, giơ bàn tay được bảo dưỡng cực kỳ tốt ra chỉ vào Tô Đồ, hồi lâu sau cũng không thốt ra được chữ nào, cuối cùng bà ta đập bàn một cái, “Kêu cô ta đến đây ngồi xuống!”
“Mẹ!”
Vị phu nhân xinh đẹp quắc mắt nhìn trừng trừng, “Được lắm, hôm nay nếu mẹ bước ra khỏi cánh cửa này thì con đừng hòng mong được ở bên cô ta.”
Tô Đồ nhíu mày, ánh mắt đánh giá vị phu nhân xinh đẹp nọ.
Vị phu nhân xinh đẹp hừ lạnh một cái rồi ngồi xuống sofa.
Tô Đồ chần chừ một lúc, kéo Thời Sênh đến đó, ngồi đối diện vị phu nhân xinh đẹp kia.
Bà Tô cúi đầu nhìn ngón tay, hồi lâu sau mới hắng giọng nói, “Cô bé con tên gì?”
“Lạc Thù.”
“Lạc Thù? Sao lại lấy tên này?”
“Thù trong tịnh nữ kỳ thù.”
Bà Tô nhíu mày, “À, trong nhà còn ai không?”
“Trong nhà không còn ai nữa.”
“Bây giờ còn đi học không? Học lớp mấy rồi?”
“Lớp .”
Bà Tô hỏi liền tù tì mấy câu.
Trước khi đến bà còn tưởng cô chỉ là con nhóc không biết gì, nhưng bây giờ bà bắt đầu có suy nghĩ khác rồi.
Cô bé này trưởng thành hơn nhiều so với những cô gái cùng tuổi.
Khi nói về gia đình mình vẻ mặt cô ta không hề để lộ chút cảm xúc khác lạ gì, bình tĩnh như thể cô đang kể chuyện về một người xa lạ.
“Tại sao cô lại muốn ở bên Tô Đồ?”
Thời Sênh nghiêng đầu, nhìn người đàn ông ở bên cạnh, “Không bởi vì sao cả, vì anh ấy là Tô Đồ thôi.”
Bà Tô lấy làm lạ với câu trả lời đó.
“Con vẫn còn nhỏ, chưa biết thế nào là yêu, cho dù thằng nhóc này có nói gì với con thì trong lòng con cũng phải biết chừng mực, đánh giá cho rõ, đừng để sau này phải hối hận.
Nhớ năm xưa bác bị bố nó lừa lên thuyền giặc…” Bà Tô xua tay, “Hôm nay bác đến đây là để phản đối hai đứa.
Bác đến là để nói với Tô Đồ, đừng có đúc ra đứa cháu cho bác.
Con gái nhà người ta vẫn còn nhỏ tuổi, Tô Đồ con đừng có cầm thú như vậy.”
Quãng thời gian này bà Tô đã làm ầm lên, cái gì làm được đều đã làm, cái gì một khóc hai náo ba tự tử, tuyệt thực tự sát gì gì đều đã dùng qua.
Thằng nhóc này nhà bà đã nhận định chuyện gì thì cả nhà họ dù có nói gì cũng vô dụng.
Nhưng con gái nhà người ta vô tội mà!
Sao có thể nhìn con trai nhà mình đi gây họa được chứ?
Bây giờ xem ra cô gái này cũng không phải là người đơn giản, còn chưa biết ai gây họa hại ai, nếu đã như vậy thì bà cũng không quản nữa.
Bà Tô đứng dậy, “Được rồi, bác đi đây, cứ nhìn thấy nó thôi đã thấy giận rồi.”
Tô Đồ: “…”
Thời Sênh: “…”
Bà Tô đến vội đi cũng nhanh.
Thời Sênh đứng ở cửa lớn, chọc chọc Tô Đồ, “Mẹ anh đến làm gì vậy?”
Tô Đồ tỏ vẻ suy tư giây lát, “Lúc trước mẹ anh đến chắc là định dọa đuổi em đi, sau khi vào rồi…”
Hắn đánh giá giây lát, có lẽ là bị khí thế trấn tĩnh này của nàng dâu nhà mình dọa cho sợ hãi rồi, dù là hắn cũng không hại được cô.
Ở Tô gia, hắn làm gì cũng là kẻ hại người, bình thường dù có chơi người khác một chút họ vẫn có thể nhắm một mắt mở một mắt mà mặc kệ, nhưng nếu chơi đùa một cô bé còn là trẻ vị thành niên thì họ phản ứng lớn cũng không có gì là lạ.
Nhưng mà…
Tô Đồ cũng rất vô tội, tính ra thì, cô mới là người chủ động.
Sau khi Tô Đồ và Thời Sênh chuyển đến chung cư, Tô Diệp Diệp cũng đến một lần, trình diễn một màn gầm rú kiểu nhà họ Tô, rồi ném lại một câu cũng gần như Bà Tô rồi hùng hổ rời đi.
Nửa đêm, Thời Sênh bị tin nhắn của Tô Diệp Diệp oanh tạc.
Tô Diệp Diệp: Tôi nói cho cô biết, Tô Đồ sắp tiêu đời rồi, rốt cuộc là cô có được không đấy? Có còn muốn tán anh ấy nữa không đấy? Nếu còn không ra tay thì cô đến bã cũng không vớt được đâu.
Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Nửa đêm nửa hôm cô lên cơn thần kinh gì thế?
Mắt Thời Sênh còn chưa nhìn đến bàn phím, cực kỳ mơ màng gõ ra một câu.
Tô Diệp Diệp: Tăng ca chán chết.
Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Cho nên cô mới làm phiền tôi à?
Tô Diệp Diệp: Thế nào là làm phiền chứ, tôi đang chia sẻ tin tình báo với cô đấy.
Cô không biết đâu, Tô Đồ và em Lolita đó bây giờ dọn đến sống chung rồi đấy, sống chung đấy!!!
Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Có gì phải giật mình đâu.
Tô Diệp Diệp: Không phải, chẳng phải cô nói muốn tán Tô Đồ sao? Sao lại phản ứng như vậy?
Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Vậy tôi phải phản ứng như thế nào?
Cô đã tán đổ được Tô Đồ rồi được chưa?
Tô Diệp Diệp:…
Tô Diệp Diệp cực kỳ buồn chán, mấy người bị sao vậy chứ!!!
Tên Báo Án Nhất Định Phải Dài: Tăng ca vui vẻ.
Tô Diệp Diệp mới chỉ chớp mắt một cái, phía bên kia đã đổi tên xong rồi, còn vô cớ gửi một câu kia.
Đến khi Tô Diệp Diệp nhìn thấy nhắc nhở từ hộp thư, bỗng giật mình kinh hãi.
Cô ta gần như là run rẩy mở hộp thư, nhìn xem bên trong là cái gì, đầu Tô Diệp Diệp đập cốp một cái xuống bàn.
Có còn cho người ta sống nữa hay không đây.
Giấc ngủ sắc đẹp của cô a a a!!!
Tuy Tô Diệp Diệp tức giận, nhưng vẫn nhanh chóng báo cáo cấp trên, có việc mọi người cùng tăng ca, cũng không phải một mình cô ta phải chịu tội.
……
Bên này Thời Sênh đã trèo xuống giường, mở cửa đi ra.
Cánh cửa phòng đối diện khép chặt.
Cô giơ tay mở cửa, vốn tưởng cửa bị khóa chặt, nhưng không ngờ lại dễ dàng bị đẩy ra.
Thời Sênh lướt vào trong, chạy thẳng lên giường.
Cô nhanh nhẹn trèo lên giường, Tô Đồ còn chưa phản ứng lại kịp, trong lòng đã có thêm một người nhỏ nhắn mềm mại như cục bông.
“Lạc Thù.” Tô Đồ không biết phải làm sao.
Nửa đêm trèo lên giường của hắn là có ý gì đây?
“Đưa tiền!” Thời Sênh hào sảng nói.
Tô Đồ: “…”
Vẫn là vấn đề có đưa tiền hay không, đây là vấn đề đêm nay hắn có ngủ được hay không.
Cô ở đây, hắn sao có thể ngủ được chứ?
Sau này cho dù hắn khóa cửa phòng hay chốt cửa sổ, Thời Sênh đều có thể vào được, cuối cùng Tô Đồ đành phải thỏa hiệp, chuyển phòng của cô đến phòng của hắn, nhưng yêu cầu rõ ràng không có chuyện gì không được quấy rầy hắn, có chuyện cũng không được trêu chọc.
Cho nên Tô Đồ hằng ngày không ngủ được mệt như đánh trận đến mức không còn sức đi chơi người khác nữa.