“Người như cô mà cũng thích được một ai đó ư, ha…” Người phụ nữ kia dường như rất khinh thường, lại đổi giọng, “Có tín vật không?”
Thời Sênh lấy cái đồng hồ ra, đặt lên cái bàn ở trên sân.
Lúc quay về cô cũng đã thử tìm nhưng hoàn toàn không thấy tung tích của hắn.
Chiếc đồng hồ tự động bay về phía căn phòng.
“Phải nói rõ chuyện này trước.
Nếu tôi giúp cô tìm thấy hắn thì từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan gì nhau.” Người phụ nữ sợ Thời Sênh đổi ý nên lại lặp lại thêm một lần.
“Tôi có khi nào nuốt lời không, mau làm đi.”
Người phụ nữ im lặng, Thời Sênh đi lại trong sân.
Đại khái khoảng nửa giờ sau, giọng của người phụ nữ kia lại vang lên.
“Vị trí cụ thể tôi không nói được, tôi chỉ có thể nói cho cô vị trí đại khái.”
“Ở đâu?”
“Ước định còn giá trị không?”
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, “Còn.”
“Đế Đô Tinh.”
Thời Sênh sửng sốt.
Người phụ nữ nói với giọng ác ý, “Lúc trước cô vì một người mà rời khỏi Đế Đô Tinh, giờ… lại vì một người mà quay về sao?”
Đồng hồ từ trong phòng bay ra, Thời Sênh đưa tay đón lấy, cô nắm chặt nó, ánh mắt hơi rũ xuống.
Thời Sênh thu lại cái đồng hồ, “Tạm biệt.”
Người phụ nữ không nói gì.
Thời Sênh xoay người từ trong mặt tường đi ra ngoài.
Đứng ở ngã tư xưa cũ, cô ngửa đầu nhìn về phía bầu trời trên cao.
Đế Đô Tinh.
Thời Sênh thở dài một hơi, lặng lẽ quay về Thời gia.
Thời Dật đã bị người đưa ra khỏi Thời gia, ngay cả những vật thuộc sở hữu của hắn đều biến mất, giống như hắn chưa từng xuất hiện trên đời này vậy.
Vài vị trưởng bối Thời gia đợi ở đại sảnh tới tận nửa đêm cũng không gặp được người, đành phải quay về.
Sau vài ngày, ngoại trừ Thập Phương, vẫn chưa ai gặp được Thời Sênh.
…
Trong phòng, Thời Sênh dựa lưng vào ghế, hình chiếu vũ trụ bao phủ xung quanh cô.
Cô mở to mắt, tròng mắt không hề chuyển động.
“Chủ nhân.”
Một cô nhóc mặc váy công chúa xuất hiện trên hình chiếu.
Cô nhóc đưa tay xoa mắt Thời Sênh, “Chủ nhân, người nên nghỉ ngơi.”
Thời Sênh đã duy trì trạng thái này rất lâu rồi.
“Thần Hành.”
“Chủ nhân, em ở đây.” Cô nhóc lập tức trả lời.
Giọng Thời Sênh yếu ớt, “Ta muốn về Đế Đô Tinh.”
Thần Hành cắn môi, “Chủ nhân, người không muốn về thì để Thập Phương đi giúp người, không cần miễn cưỡng chính mình.”
Thời Sênh gạt tay cô nhóc ra rồi phất tay vào không trung, hình chiếu vũ trụ lập tức biến mất.
Thời Sênh bắt lấy tay Thần Hành, thật lâu sau mới nói, “Biến trở về đi.”
“Chủ nhân!” Thần Hành có vẻ không vui.
Thời Sênh lẳng lặng nhìn cô nhóc.
Thần Hành ấm ức biến trở về bộ dáng máy tính bảng.
Thời Sênh gọi Thập Phương vào, đưa Thần Hành cho anh ta, “Mang con bé đi chơi một ngày, giám sát chặt chẽ chút.”
Thập Phương cung kính tiếp nhận, “Vâng.”
Thập Phương cũng không biết Thần Hành tới từ đâu, nhưng nó đã vượt xa các trí thông minh nhân tạo hiện nay.
Thời Sênh nhíu mày, tiếp tục nói, “Mặt khác, chuẩn bị một chút, đi tham gia hội nghị Thập Nhị Phong.”
“Gia chủ?” Thập Phương rất kinh ngạc, “Ngài…”
Bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì sao?
Hội nghị Thập Nhị Phong cử hành ở Đế Đô Tinh.
Tầm mắt Thời Sênh đảo qua, Thập Phương liền gục đầu xuống, “Thuộc hạ lập tức đi làm.”
…
Hiện nay, Tinh Tế có đại tinh hệ, ngoại trừ tinh hệ U Minh và tinh hệ Xích Nguyệt ra, bốn đại tinh hệ khác đều kết thành liên minh.
Tinh hệ Xích Nguyệt là tinh hệ mạnh nhất trong đại tinh hệ.
Nó không muốn kết liên minh với bốn đại tinh hệ còn lại, ai bảo người ta lợi hại chứ.
Nhưng tinh hệ U Minh thì không giỏi như thế, nó xếp cuối cùng trong đại tinh hệ.
Nó không gia nhập Liên minh bởi vì có Thời Sênh gây họa.
Liên minh đã tuyên bố, chỉ cần Thời Sênh còn ở đây một ngày, Liên minh liền từ chối cho tinh hệ U Minh gia nhập.
Quần chúng không biết chân tướng đều nghĩ Thời Sênh và Liên minh có xích mích là vì cô chém gϊếŧ và cướp bóc kho dự trữ của Liên minh nhà người ta.
Trên thực tế, xung đột giữa hai bên vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, thậm chí còn sớm hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.
Đương nhiên, người ngoài vĩnh viễn không thể biết được chuyện này, cho nên tinh hệ U Minh không thể gia nhập Liên minh.
Mỗi lần Trùng tộc và hải tặc Tinh Tế xâm lăng, tinh hệ U Minh đều bị thương vong nhiều nhất.
Tất cả mọi người đều chĩa mũi giáo về phía Thời Sênh.
Mà mỗi lần chiến tranh, Thời gia ở Lam Tinh đều không xuất một binh một tốt nào.
Cô lợi hại, cô có thể bảo hộ cho toàn bộ Lam Tinh, nhưng người ở bên ngoài Lam Tinh thì sao? Cô căn bản không quan tâm tới sống chết của những người khác, có giỏi hơn nữa thì có lợi ích gì?
Bởi vì cô mà bọn họ không thể gia nhập Liên minh, không thể nhận được sự trợ giúp, không hận cô ấy thì còn hận ai?
Ở tinh hệ U Minh, trên bảng thù hận, Thời Sênh tuyệt đối giữ khoảng cách với người thứ hai tới mấy con phố.
Hệ thống thực tuyệt vọng về những tin tức mà mình biết được.
Ký chủ là một người khốn kiếp cỡ nào chứ?
…
Đế Đô Tinh.
Phi thuyền đưa những người tới tham dự hội nghị Thập Nhị Phong đều phải dừng ở một cảng duy nhất ở Đế Đô Tinh.
Trong khoảng thời gian đó, cảng này sẽ không cho các phi thuyền khác dừng chân.
Thủ vệ hết tầng này tới tầng khác, sợ có người tới gây loạn.
Phi thuyền có chữ Diêm thong thả đáp xuống, đội lễ nghi ở phía xa lập tức tiến lên.
Bọn họ mặc trang phục màu trắng chỉnh tề, dung mạo hơn người, nam bên trái, nữ bên phải, gương mặt nở nụ cười, cất bước chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là có trải qua huấn luyện.
Bọn họ đứng trước phi thuyền.
Cửa phi thuyền mở ra, một già một trẻ đi xuống.
Người già tóc bạc, lông mi trắng, trên người mặc một thân trang phục cổ.
Thiếu niên theo sau ăn mặc rất bình thường, nhưng mặt mày lại rất sắc sảo.
Sau khi bọn họ đã xuống dưới, lại có một đội nhân mã xuống theo, bảo hộ một già một trẻ này ở bên trong.
“Diêm gia chủ.” Đội trưởng đội nghi lễ tiến lên hành lễ, “Diêm thiếu chủ, khách sạn đã sắp xếp thỏa đáng rồi.”
Ông lão vuốt râu, hỏi đội trưởng đội nghi lễ: “Đã có bao nhiêu nhà tới rồi?”
Đội trưởng đội nghi lễ hơi gật đầu, “Tấn gia và Tông gia đã tới, mấy vị quan chấp hành của chính tinh cũng tới, ừm… Phi thuyền của Mộ gia và Cơ gia đang chuẩn bị cập bến.”
Ông lão gật đầu, ánh mắt đột nhiên dừng ở phi thuyền bên cạnh, đó là một phi thuyền toàn thân màu đen, mặt trên không viết chữ gì, chỉ có một đóa hoa màu trắng, nhuy hoa màu đỏ, nhìn cực kỳ nổi bật.
Ông lão kinh ngạc: “Thời gia cũng tới đây?”
Đội trưởng đội nghi lễ nhìn qua, mỉm cười đáp: “Thập Phương các hạ dẫn Trảm Long Vệ tới đây, nhưng chúng tôi không nhìn thấy Thời gia chủ.”
“Trảm Long Vệ đã tới đây rồi, con bé Thời gia kia còn không tới sao?” Sắc mặt ông lão trầm xuống, “Cô ta đã nhiều năm không bước vào Đế Đô Tinh, sao năm nay lại tới đây? Chẳng lẽ bị bệnh một trận nên đầu óc cũng hỏng luôn rồi?”
Đội trưởng đội nghi lễ đổ mồ hôi lạnh, nếu lời này bị vị kia nghe được thì chắc chắn sẽ xảy ra đánh nhau mất.
Đây là chuyện của các lão đại, đội trưởng đội nghi lễ nho nhỏ như hắn tốt nhất đừng xen vào.
Tinh hệ U Minh có đại gia tộc khiến người ta phải kiêng kỵ, ngay cả các quan chấp hành của năm chính tinh đều phải nhường nhịn đại gia tộc này.
Trong đó, Diêm gia đứng đầu trong sáu đại gia tộc.
Thời gia cũng là một trong số đó.
Phi thuyền kia sáng nay tới đây, trên đó chẳng có một dấu hiệu nào, suýt chút nữa vì bị người ngăn cản mà xảy ra đánh nhau.
Đóa hoa kia vừa rồi được Trảm Long Vệ tùy tiện vẽ lên.
Thời gia nhiều năm chưa tiến vào Đế Đô Tinh, hội nghị Thập Nhị Phong hằng năm cũng luôn không tới, ai ngờ năm nay họ lại đột nhiên xuất hiện chứ.
Nói không chừng, quả thật là bị bệnh một trận nên đầu óc cũng hỏng luôn rồi.