Thời Sênh rất chắc chắn trong ký ức của nguyên chủ không có bất cứ tư liệu gì liên quan đến người đàn ông trước mặt này.
Cho nên đây là ý gì?
Hơn nữa ánh mắt anh nhìn mình lúc này…
Rất bất thiện.
Đây chính là đề bài sát hạch?
Xích mích thành thù??
Excuse me??
Chơi ông à!!
Người đàn ông cũng không nói nhiều, cầm điện thoại đi qua cô.
Chỉ là lúc đi qua, ánh mắt hắn khẽ thay đổi.
Hắn dừng lại, dường như có chút mơ màng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại nhanh chóng rời khỏi.
Thời Sênh gãi gãi đầu, “Hoá ra cái tên thiểu năng Cesar đó nói đúng, khả năng là bất cứ ai đều không phải nói chơi rồi.”
Ông nội anh!!
Không sao, dù sao cô có tiền, có thể bao nuôi hắn!
Không nhớ được không sao cả, cô làm hắn nhớ lại là được!
[…] Ký chủ đừng có xấu xa như vậy, bản Hệ thống vẫn còn là một đứa trẻ.
Thời Sênh đè sự khó chịu trong lòng xuống, đi tìm nghệ sĩ tiểu bạch thỏ đó của cô trước.
Thời Sênh đi thẳng theo con đường trước mặt, cuối cùng phát hiện đạo cụ của tiểu bạch thỏ rơi xuống trước một cánh cửa, có lẽ là móc vào cửa, bị rơi xuống.
Thời Sênh đi vào, nghiêng tai nghe động tĩnh bên trong, hiệu quả cách âm vô cùng tốt, hoàn toàn không nghe được động tĩnh gì ở bên trong.
Thời Sênh tưởng tượng các loại +, tình tiết này, làm sao nhìn lại giống tổng tài và nữ chính sắp xảy ra chuyện không thể miêu tả gì rồi nhỉ.
Thời Sênh vặn cửa, cửa bị người khóa trái rồi.
Cô lui về phía sau hai bước, xoa xoa tay, móc kiếm, chém xuống.
Cửa phòng bị chém ra, tiếng khóc và tiếng la hét bên trong như nước thủy triều tràn ra.
Phòng rất tối, ở trên ghế sa lon, người đàn ông đang đè người phụ nữ, xé quần áo của cô ta.
Cửa bị chém ra, kinh động đến người đàn ông.
Hắn dừng động tác lại, nhìn qua bên này.
Nữ tử chống một cái thiết kiếm, đứng ở cửa, “Lâm tổng, anh muốn tìm một người phụ nữ khó khăn như vậy sao? Cần phải mất mặt đi cưỡиɠ ɦϊếp sao?”
Nguyên Nhược Lạp không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy Lâm Quân Thành ra, lảo đảo chạy đến bên cạnh Thời Sênh, co lại phía sau cô nhỏ tiếng khóc.
“Trình Hi, bớt can thiệp vào chuyện của người khác đi.” Sắc mặt Lâm Quân Thành đen sì, nghiến răng nghiến lợi trừng Thời Sênh.
Người phụ nữ này năm lần bảy lượt làm hỏng chuyện của hắn.
“Đây là nghệ sĩ của tôi, thế nào gọi là bớt can thiệp vào chuyện của người khác?” Thời Sênh híp mắt lại, cởϊ áσ khoác của mình ra khoác lên người Nguyên Nhược Lạp, sau đó xách kiếm đi vào bên trong.
Không bị cô nhìn thấy thì thôi đi, nhưng lại cứ để cô nhìn thấy!
Cô không dễ dàng gì mới dẫn nữ chính ra khỏi tình tiết chuyện được, cái tên này ngủ cũng gây ra bao nhiêu chuyện.
Loại chuyện lớn phá CP này, luôn luôn không thể quên.
[…] Biếи ŧɦái.
Hệ thống thật sự là không thể hiểu đầu óc của Ký chủ nhà nó, nam nữ chính người ta lại không trêu chọc đến cô, làm gì cứ phải phá người ta.
Không phá CP mi muốn chết à?
Cô không thể đi tìm Phượng Từ nhà cô, nghĩ cách khôi phục ký ức sao?
CP của mình sắp bị phá rồi, còn có thời gian phá người khác.
Hệ thống rất muốn gào thét, nhưng nó không dám.
Không sai, nó chính là đang sợ như vậy.
Lâm Quân Thành nhìn cô gái từng bước từng bước đi tới.
Toàn thân cô đều lộ vẻ tàn bạo, giống như ác quỷ lấy mạng.
Nhiệt độ bốn phía hạ xuống đến độ, khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên, trái tim Lâm Quân Thành thình thịch nhảy lên, hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
…
Thời Sênh dẫn Nguyên Nhược Lạp trở lại phòng chụp ảnh.
Cả người Nguyên Nhược Lạp đều có chút hoảng hốt, sống chết bám lấy tay Thời Sênh.
Thời Sênh hất cô ra, cô lại bám vào.
Lúc này Tưởng Húc đang chụp, trong phòng chụp ảnh không có bao nhiêu người chú ý tới bọn họ.
“Chị Trình Hi, chúng ta đánh người đó, liệu hắn có….
trả thù chúng ta không?” Nguyên Nhược Lạp hạ thấp giọng, còn mang theo mấy phần nức nở.
“Trả thù? Vậy thì để cho hắn trả thù đi, chị sợ hắn chắc.” Ánh mắt Thời Sênh quét qua người trong phòng chụp ảnh, nhìn thấy người đàn ông kia ở trong góc.
Hắn đứng ở đó, giống như một đồ vật không có sinh mệnh, không chú ý gần như không thấy được.
“Em biết người kia không?”
Nguyên Nhược Lạp sụt sịt, theo ánh mắt Thời Sênh nhìn qua, một lúc lâu mới lắc lắc đầu.
“Được rồi, vất vả cho anh Tưởng rồi.
Anh Tưởng anh nghỉ ngơi một lát, lát nữa chụp chung.
Cô Nguyên, cô đến làm quen với anh Tưởng chút đi.”
Nguyên Nhược Lạp lập tức nắm chặt tay Thời Sênh, cô bây giờ rất sợ hãi.
Thời Sênh đẩy tay cô ra, “Bình tĩnh chút cho chị.
Em muốn bị người ta nhìn ra vừa rồi em trải qua cái gì à?”
Nguyên Nhược Lạp lúc này chỉ muốn tìm một chỗ khóc to một trận, nhưng cô không thể.
“Em chọn con đường này, tất cả uất ức đau xót, đều chỉ có thể mình mình chịu đựng, không ai giúp được em cả.
Chỉ có bản thân mình mạnh mẽ, mới có thể không sợ hãi.”
Lời này của Thời Sênh hết sức tàn khốc, nhưng rất lâu sau này Nguyên Nhược Lạp hồi tưởng lại, nếu như không phải là lúc đầu cô ấy tàn khốc làm rõ hiện thực cho cô như vậy, cô căn bản không thể đi xa được đến thế.
Cô ấy vĩnh viễn đặt sự thật tàn khốc nhất ở trước mặt cô, khiến cho cô biết sự hiểm ác đáng sợ, bẩn thỉu trong đó, khi cô vẫn quyết định như vậy, cô ấy mới giúp cô tính toán tương lai.
Mà điều cô phải làm, chính là tin tưởng cô ấy.
Nguyên Nhược Lạp hít sâu một hơi, đi qua phía Tưởng Húc.
Tưởng Húc có lẽ là nhìn thấy Thời Sênh, lúc này đang dùng ánh mắt như đao đâm cô, biết Nguyên Nhược Lạp là nghệ sĩ của cô, đương nhiên không nể nang chút nào mà xoi mói.
Lúc chụp ảnh, càng bị giày vò thảm hại.
Đợi Nguyên Nhược Lạp bị xoi mói tả tơi trở lại, cô nằm bò bên cạnh Thời Sênh, yếu ớt nói, “Người kia tên là Kiều Khanh, là trợ lý của Tưởng Húc.”
“Làm trợ lý cho hắn, đúng là xui xẻo tám đời.” Nguyên Nhược Lạp nghiêng đầu lại, nhìn tình cảnh bên kia.
Tưởng Húc đang nổi giận với Kiều Khanh, nước nhân viên nghiệp vụ vừa rót, trực tiếp hắt vào người Kiều Khanh.
Kiều Khanh không nói tiếng nào cúi thấp đầu.
Nguyên Nhược Lạp vẫn còn đang lắc đầu.
Người đại diện nhà cô đột nhiên đứng lên, kéo cây gậy bên cạnh không biết là dùng để làm gì, mấy bước đi tới phía Tưởng Húc, giơ tay đánh.
Mọi người: “…”
Mẹ kiếp!!!
Nếu không phải là nhân viên nghiệp vụ của phòng chụp ảnh ngăn lại, Thời Sênh có lẽ là muốn đánh chết Tưởng Húc.
Tưởng Húc mặt mũi bầm dập, liên tiếp bị đánh hai lần, trong lòng cũng tràn đầy lửa giận, rống to với cô, “Trình Hi, con điên này, tôi phải báo cảnh sát, báo cảnh sát! Tôi phải tố cáo cô!”
Thời Sênh ném cây gậy trong tay đi, cười lạnh nhìn hắn, “Tố cáo tôi? Đi mà tố cáo, đánh người mà thôi, cùng lắm thì đền chút tiền, ông không thiếu tiền.”
“Cô…” Kẻ điên này, vô duyên vô cớ đánh hắn hai lần, chưa uống thuốc à!!
Trên mặt Thời Sênh toàn là ý lạnh, “Anh còn dám động đến anh ta nữa, ông sẽ cho anh biết thế nào gọi là sống không bằng chết.”
Ai?
Tưởng Húc đến bây giờ cũng vẫn không biết tại sao mình lại bị đánh.
Thời Sênh vừa nói, hắn liền nhìn về phía Kiều Khanh.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Kiều Khanh luôn không lên tiếng, muốn mắng hắn, cuối cùng nhịn xuống, lôi hắn rời đi.
Kiều Khanh dường như muốn thoát ra, nhưng sức Thời Sênh rất lớn, hắn bị kéo loạng choạng theo cô rời đi.
Nguyên Nhược Lạp cả quá trình đều ngơ ngẩn, chuyện gì đây?
Người đại diện nhà cô lấy đâu ra sức không có đối thủ như vậy?
Không phải, chị Trình Hi, chị không dẫn em theo sao?
Nguyên Nhược Lạp không quan tâm hiện trường hỗn loạn, nhét qua loa đồ của mình vào túi xách, đuổi theo Thời Sênh.
Chỗ này vẫn còn một người đàn ông đáng sợ, cô không muốn ở lại đây.