[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

chương 1518: 1518: cẩm lạc kinh thu 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trình độ kiếm pháp của Cửu hoàng tử rất cao, Thời Sênh rất lâu sau vẫn chưa chém được người.

Sau đó Thời Sênh vừa nghĩ đã thấy có gì đó không ổn, người có khả năng là nam chính… cô chém được hắn mới là lạ.

Thiết kiếm xẹt qua tóc Cửu hoàng tử, lướt qua trâm cài tóc hắn, mái tóc dài rủ xuống, khí chất cả người Cửu hoàng tử đều thay đổi.

… Ừm, nữ chính sao?

Trước đây Thời Sênh không hề chú ý đến, Cửu hoàng tử cũng biểu hiện khá là anh tuấn, tuy tướng mạo có chút ôn nhu, nhưng ở thời đại nhân vật chính vĩnh viễn đẹp hơn nữ nhân như thế này, thực sự không biết chắc có phải là nữ nhân hay không nữa.

Ánh mắt Thời Sênh dừng lại trước ngực Cửu hoàng tử, xoay thiết kiếm một cái, vạch một đường trước ngực cô ta.

Cửu hoàng tử còn đang lơ mơ, Thời Sênh bỗng nhiên tập kích, cô ta không phản ứng lại kịp.

Thiết kiếm vạch trước y phục trước ngực cô ta, để lộ ra lớp băng ngực màu trắng bên trong.

Cô ta nhanh chóng che ngực lại, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ.

Thời Sênh nghếch mặt lên, “Hóa ra là Cửu công chúa…”

Công chúa nữ giả nam trang, vậy thì nếu xét theo chiêu trò cũ rích thường thấy thì vị công chúa Ngưng Hoan gì gì đó kia phân nửa là nam chính đóng giả nữ rồi.

Yên Loan nhanh chóng lấy y phục cuộn lại trước ngực, vẻ giận dữ hiện lên trong đôi mắt, hôm nay nhất định phải gϊếŧ chết người này.

Yên Loan một lần nữa nhấc kiếm lên, so với lúc trước, chiêu thức càng mạnh mẽ hơn.

Không khí xung quanh tràn ngập sát khí, bóng hai người không ngừng bay tới bay lui trong rừng cây, thỉnh thoảng còn có cây đổ rạp xuống.

Sự sắc nhọn của thiết kiếm vượt xa sự tưởng tượng của Yên Loan, nhuyễn kiếm trong tay cô ta là binh khí nổi tiếng hàng đầu ở thế giới này, nhưng bây giờ nhuyễn kiếm đã xuất hiện vết nứt.

Tên tử sĩ này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Coong!

Nhuyễn kiếm một lần nữa chạm phải thiết kiếm, nhuyễn kiếm vốn đã có vết nứt, sau khi âm thanh lanh lảnh kia vang lên, đã hoàn toàn nứt vỡ, rơi xuống dưới đất, trên tay cô ta chỉ còn lại một nửa kiếm.

Cơ thể Yên Loan lùi lại phía sau mấy bước theo quán tính, cô ta còn chưa đứng vững, thiết kiếm đã chém tới từ phía bên cạnh.

Trong chớp nhoáng, một khối đạn khói ném từ xa đến, nổ tung trước mặt Thời Sênh, sương mù cuồn cuộn.

Thời Sênh buộc phải dừng lại, nhưng thiết kiếm vẫn không hề chần chừ khua đến, phát động chức năng đánh nhóm.

Kiếm khí quét sương mù tan ra.

Yên Loan vừa rồi còn ở trước mặt cô giờ không thấy tung tích nữa, phía trước mặt dưới đất còn lưu lại vết máu tươi, ngoằn ngoèo đi vào rừng cây bên cạnh, có lẽ là đã bị kiếm khí đả thương.

Mẹ kiếp, đúng là nữ chính.

“Đùng đoàng đoàng…”

Thời Sênh chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời vừa rồi còn trong xanh lúc này đang dầy đặc mây đen, cho dù sấm sét còn chưa đánh xuống cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy khó mà chịu đựng được.

Mẹ kiếp!

Ông còn chưa gây ra tổn thương gì thực chất cho nữ chính đâu nhá? Sao ngươi đã dùng hình rồi? Ông không phục!

“Đùng đoàng đoàng…”

Đáp lại Thời Sênh chỉ có sấm sét giáng xuống, tư thế đó dường như muốn tách đôi bầu trời ra.

Trận sấm sét kỳ quái đó kéo dài hơn nửa giờ đồng hồ, những người trong thành sợ hãi, nhưng cũng không dám cử người ra xem.

Đến khi sấm sét tan đi, họ mới tổ chức người ra xem tình hình.

Rừng cây đó cháy đen sì, họ tìm thấy rất nhiều vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ trong con đường cắt ngang rừng cây.

Có cái bị sét đánh, đổ ra đầy đất, có cái còn đựng trong rương, bên trên còn nguyên tơ đỏ.

Bách tính tranh giành nhau, quan binh cũng không áp chế được, đến khi họ phái người đến, tuy giữ được đa số vàng bạc châu báu, nhưng vẫn có một phần bị thất lạc.

Đám bách tính đó cướp xong liền bỏ chạy.

Họ có truy xét cũng chỉ truy ra được một bộ phận, chỗ còn lại vẫn lưu lạc ở bên ngoài, không thể lấy lại được.

Còn về chỗ vàng bạc châu báu đó là của ai, người của quan phủ cũng có thể đoán ra được.

Căn cứ vào thời gian để tính toán, đội ngũ đón dâu của nước Yên cũng sắp đến rồi.

Trên thỏi vàng lại khắc dấu hiệu đặc biệt của Hoàng thất nước Yên, chắc chắn là đội đưa sính lễ của Cửu hoàng tử.

Số lượng sính lễ vô cùng khổng lồ, quan đương nhiệm là một tên tham quan, để chiếm lấy chỗ vàng bạc châu báu đó, hắn cho người nhất quyết không chịu thừa nhận chuyện này.

Còn những bách tính khác, chỉ cần uy hϊếp bằng vũ lực, không ai dám nói gì nữa.

Cũng may hôm đó hắn kịp thời cho người đóng cửa thành lại, nên không có nhiều bách tính đi ra xem, hơn nữa có một số bách tính cướp được đồ xong bỏ chạy chắc chắn cũng không dám quay lại nữa, nên cũng không cần lo lắng gì.

Còn tên đầu sỏ khiến sính lễ rơi đầy dưới đất Thời Sênh lúc này đang khám đại phu.

“Cô nương, vết thương của cô…” Người khám bệnh cho Thời Sênh là một cô nương, tướng mạo bình thường, còn có tàn nhang, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, “Để tôi mời ông nội xem bệnh cho cô, trình độ của tôi không cao, chỉ sợ xử lý không tốt.”

“Không được.” Thời Sênh từ chối, “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Haizzz…” Cô nương nghĩ cũng phải, cô ta cắn răng, “Vậy cô nương đợi một lát, tôi đi hỏi ông nội xem sao.”

Cô nương đó nhanh chóng quay lại, cẩn thận xem lại vết thương của Thời Sênh mấy lần, chạy đi chạy lại mấy lần, rồi mới đưa ra kết luận, “Cô nương, ông nội tôi nói, có lẽ là cô đã bị trúng độc.”

“Tôi không có cảm giác kỳ lạ gì cả.” Thời Sênh nhíu mày, nếu trúng độc thì đáng lẽ ra cô sẽ không không có cảm giác gì mới đúng chứ.

Lão đại phu đó nghe Thời Sênh nói xong, cũng thấy không chắc chắn lắm, chủ yếu là vì ông không thể nhìn vết thương của cô, cuối cùng Thời Sênh để họ xử lý tạm vết thương rồi thôi.

Để dưỡng thương, Thời Sênh liên tục ở trong thành, chủ yếu là vì cô muốn xem xem nữ chính có đến lấy sính lễ về hay không.

Sự thật chứng minh, nữ chính đã thật sự quay lại.

Cô ta nghe ngóng chuyện hôm đó, mọi người tuy không dám nói rõ, nhưng ý tứ ám chỉ đều chỉ về phía quan phủ.

Yên Loan dùng danh nghĩa Cửu hoàng tử đòi lại sính lễ.

Quan phủ thề thốt không chịu nhận, nói bọn họ căn bản chưa từng gặp sính lễ gì cả, cho dù ngươi có là hoàng tử cũng không thể ngậm máu phun người.

Đang ở địa bàn của người khác, bên cạnh Yên Loan lúc này cũng không có người, cô ta không thể làm gì được những người đó.

Thời Sênh ngồi trên quán trà, nhìn Yên Loan đi ra từ chỗ quan phủ, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chuyển động quanh tách trà, ánh mắt dừng lại trên người một người đàn ông khác.

Từ khí chất và cách ăn mặc khác thường của hắn có thể nhận ra, vị này có lẽ là nam chính, cho dù không phải là nam chính thì cũng là nam phụ.

Theo kịch bản thông thường, sính lễ của nữ chính bị người ta cướp đi, nam chính sẽ nghĩ cách giúp nữ chính đòi lại sính lễ, sau đó suốt đường bảo vệ cô ta trở về kinh thành nước Hạ.

Đến khi nữ chính lấy nam chính về, ấp ủ tình cảm xong, cuối cùng phát hiện nam chính là nữ đóng giả nam, còn là nam nhân cứu mình lúc trước, thế là trong lòng thầm thương trộm nhớ, rồi lại một trận đấu trí đấu dũng, có lẽ cuối cùng sẽ đánh nhau, sau đó nam chính thống nhất thiên hạ, nữ chính khôi phục lại hình dạng nữ nhân, từ đó về sau hậu cung không có thêm phi tần, trở thành một giai thoại đẹp.

Tóm lại cuối cùng, hai người vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau trọn đời.

Đây là phiên bản HE, ngoài ra còn có phiên bản BE.

Trên thực tế nam chính muốn lợi dụng nữ chính, gả đến nước Yên cũng là vì có mưu đồ khác.

Đến khi nữ chính yêu nam chính nhưng lại phát hiện ra sự thật tàn khốc này, liền đấu tranh nội tâm.

Nữ chính quyết định bảo vệ quốc gia, cuối cùng đứng về phe đối lập với nam chính, kết cục không phải là nam chính chết thì là nữ chính chết, ngược!

Hãy gọi bản cô nương là vua kịch bản đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio