Không làm đại thần Ôn Cố sống dậy được, Thời Sênh chỉ đành đi suy nghĩ chuyện “Ma tướng“.
Kuman muốn cải biên “Ma tướng”, vậy cô sẽ mua lại Kuman!
Nguyên chủ nói muốn vẽ ra một đế quốc, với tiết tấu cứ vẽ manga bình thường liền sụp đổ của cô bây giờ, hình như cách này mới là có khả năng nhất!
[Ký chủ cô có thể đi theo tình tiết bình thường chút không?] Vừa lên liền suy nghĩ mua công ty của người ta, cô có tiền không?
“Tiền dễ kiếm lắm.” Thời Sênh gõ bàn phím, “Có điều muốn mua Kuman, còn phải tốn sức chút mới được.”
Vốn bây giờ của cô khẳng định là không đủ, hơn nữa Kuman cũng không phải cải trắng, nói mua là có thể mua.
[…] Mẹ kiếp cô thật sự là định mua à!
“Nếu không mi nghĩ ta nói chơi à? Với kỹ thuật hỗ trợ vẽ tranh của ta, mi cảm thấy ta có thể dựa vào thực lực của mình vẽ ra một đế quốc sao?”
[Cô hiểu rõ bản thân thật đấy.] Hệ thống lẩm bẩm một tiếng.
“Làm người ai cũng có nhược điểm.
Có nhược điểm không đáng sợ, nhưng phải hiểu rõ nhược điểm của mình trước khi nhược điểm đó bị kẻ địch nắm lấy.” Thời Sênh dừng một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, “Có lúc nhược điểm cũng là vũ khí.”
[…] Thời Sênh triết lý x.
Thời Sênh vừa thu thập tài liệu Kuman, vừa cập nhật “Ác đồ“.
Tốc độ cập nhật của cô không tính là chậm, hơn nữa cô vẽ cũng nhanh, gần như duy trì ba ngày một lần, lúc tâm tình tốt sẽ còn tăng thêm.
Với danh tiếng của cô, không ít người liên hệ với cô, hỏi cô có muốn xuất bản in thành tập, hoặc là ký hợp đồng gì đó không.
Nhưng Thời Sênh đều không cảm thấy hứng thú với những người này.
[Tô Tín: Tôi nhớ nhà xuất bản của các anh cũng xuất bản truyện tranh đúng không?]
[Dương Hòe: Lão sư… em hỏi cái này để làm gì?]
Dương Hòe rất thấp thỏm.
Bây giờ hắn sợ giao thiệp nhất với hai người, một người là Ôn Cố đại thần soi mói đến chết, một người chính là Tô Tín vẽ +.
Hai người này nhất định chính là tới để hành hạ hắn.
[Tô Tín: “Ác đồ” tôi cập nhật, ký cho các anh.]
[Dương Hòe:…]
Miếng bánh trên trời rơi xuống à?
Danh tiếng của Tô Tín cao như vậy, nhà xuất bản bọn họ mặc dù cũng không coi là kém, nhưng so với những nhà xuất bản uy tín lâu năm hợp tác với cô trước kia, vẫn kém xa.
Hơn nữa “Ác đồ” hắn cũng xem qua rồi, cho dù không ký hợp đồng, không phổ biến, nhưng vẫn rất nổi tiếng.
Ban biên tập bọn họ đều là icon quỷ quái của “Ác đồ“.
[Dương Hòe: Để anh hỏi phía trên chút.]
Dương Hòe không dám làm chủ, chủ yếu là truyện tranh vốn dĩ không phải là nghề chính của bọn họ, thành tích bình thường.
Hơn nữa đây lại là Tô Tín, ai biết ký với cô, cần bao nhiêu điều kiện.
Dương Hòe còn chưa báo cáo xong, ông chủ trẻ Phòng Thụy Hiên đã đập bàn, ký!
Cô ra giá trên trời cũng phải ký!
Dương Hòe: ????
Ông chủ trẻ cũng điên rồi à?
[Dương Hòe: Lão sư Tô Tín, nhà xuất bản đồng ý rồi.
Em cũng đang ở thành phố này à? Nếu như có thời gian em đến nhà xuất bản, chúng ta gặp mặt nói chuyện hợp đồng chút.]
[Tô Tín: Tôi không đến.
Hợp đồng các anh tự làm đi, đưa tôi số điện thoại của Ôn Cố là được.]
[Dương Hòe:… Thứ cho anh mạo muội hỏi một câu, lão sư ký “Ác đồ” với bọn anh, chính là vì số điện thoại của lão sư Ôn Cố sao?]
[Tô Tín: Các anh quá thất đức rồi, lại dùng hợp đồng bằng giấy, tôi hack nửa ngày không tìm được.
Đừng bảo tôi phải đến nhà xuất bản của các anh để trộm đấy nhá.]
[Dương Hòe:… Em còn hack nhà xuất bản của bọn anh?]
[Tô Tín: Lần trước không phải tôi nói với anh rồi sao?]
Trước kia cô chưa hack, nhưng sau đó quả thật hack rồi.
Cô muốn tìm phương thức liên lạc của Ôn Cố, nhưng phát hiện trừ số QQ, những thứ khác đến rắm cũng không có.
Dương Hòe hoài nghi nhân sinh.
Cô hack nhà xuất bản của bọn họ, lại còn nói bọn họ thất đức?
Đây là vừa đánh trống vừa la làng sao?
Có nên báo cảnh sát bắt lại không?
Dương Hòe báo cáo chuyện này cho Phòng Thụy Hiên.
Người kia mặt đầy vẻ không quan tâm.
Sau đó Dương Hòe từ chỗ tổng biên tập mới biết Phòng Thụy Hiên là bạn với bạn chơi từ nhỏ của Tô Tín.
[Dương Hòe: Lão sư Tô Tín, không phải anh không cho em.
Nhưng bọn anh cũng không có phương thức liên lạc cá nhân của lão sư Ôn Cố.]
[Tô Tín: WTF?]
[Dương Hòe: Trước kia lão sư Ôn Cố thường xuyên kéo dài thời gian, người của ban biên tập thúc giục đến phiền, anh ta đổi cả địa chỉ và số điện thoại.
Ban biên tập bọn anh cũng không có số của anh ta nữa.
Anh mà lừa em thì năm nay sẽ béo lên cân.]
[Tô Tín: Vậy các anh có việc làm sao tìm được anh ấy??]
[Dương Hòe: Cái này…]
[Tô Tín: Một phương thức liên lạc mà thôi, đừng có keo kiệt như vậy chứ.
Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói với anh ấy là anh nói cho tôi biết, thế nào hả?]
Thời Sênh định thuyết phục Dương Hòe.
Cô thử rất nhiều cách, đều không tìm được người, nếu không cũng sẽ không dùng cách rác rưởi như vậy tìm người.
[Dương Hòe: Lão sư Tô Tín, em có… mưu đồ gì với lão sư Ôn Cố?]
Dương Hòe thấp thỏm hỏi.
Trước đây vị này chẳng quan tâm đến chuyện gì, một ngày đột nhiên gửi trang bìa đã vẽ xong cho hắn, còn nói ra đại danh của Ôn Cố.
Bây giờ lại hỏi hắn phương thức liên lạc cá nhân.
Đây không phải là có mưu đồ thì là cái gì?
[Tô Tín: Tôi vừa ý anh ấy, định cướp về nuôi.]
Giữa các chữ này đều lộ ra một khi chất thô bạo.
Dương Hòe nhìn mấy chữ kia, xem đi xem lại mấy lần, khẳng định mình không phải là hoa mắt, tay run rẩy gõ chữ.
[Dương Hòe: Lão sư Tô Tín, em có khuynh hướng tự ngược à?]
[Tô Tín: ?]
[Dương Hòe:… Em hiểu lão sư Ôn Cố bao nhiêu?]
Thời Sênh suy nghĩ một chút, cũng chỉ biết hắn tên là Ôn Cố, đã từng học chung trường với cô… Còn lại đại khái là không biết.
Nghe xong lời của Thời Sênh, Dương Hòe suýt nữa quỳ lạy Thời Sênh.
[Dương Hòe: Cho nên em rốt cuộc vừa ý anh ta ở chỗ nào?]
Cô cái gì cũng không hiểu, lại cũng dám nói ra lời như vậy.
Hắn ban đầu vào ban biên tập vẫn là một tiểu thịt tươi, kết quả bây giờ đã bị giày vò thành lão thịt muối rồi.
Dưới tay các biên tập khác đều dẫn mấy tác giả, chỉ có mình hắn, dẫn một mình tác giả Ôn Cố, kết quả còn mệt hơn người khác.
Chút chuyện cỏn con, anh ta có thể biến thành chuyện trời sắp sụp rồi, ngày tận thế rồi.
Nếu không phải năm ngoái anh ta đột nhiên chạy đi viết văn mạng, có lẽ hắn bây giờ đã sắp nói tạm biệt với thế giới rồi.
[Tô Tín: Đẹp trai.]
Nàng dâu nhà cô, cô chỗ nào cũng thích!
[Dương Hòe: Lão sư Tô Tín, anh cảm thấy em có thể có hiểu lầm gì với lão sư Ôn Cố, chỉ nhìn bề ngoài là không được.
Lão sư Tô Tín, em nhất định phải suy nghĩ cho kỹ.]
[Tô Tín: Có cho hay không!]
[Dương Hòe:…] Đàn gảy tai trâu.
Dương Hòe không biết là nể tình Thời Sênh ký “Ác đồ” với bọn họ, hay là vì nể mặt đây là bạn của bạn ông chủ, cho Thời Sênh một dãy số.
[Dương Hòe: Đây là điện thoại liên lạc khẩn cấp của anh ta, không phải là anh ta, nhưng khẳng định có thể tìm được anh ta.]
[Dương Hòe: Lão sư Tô Tín, quý trọng sinh mạng.]
[Tô Tín: Anh ta đáng sợ như vậy sao?] Trước đây mỗi lần nói chuyện, anh ta cũng bắt bẻ chút, hơn nữa đều là nhằm vào tác phẩm, những thứ khác đều rất bình thường, nói chuyện rất ôn hòa.
[Không biết trước kia là ai trực tiếp ẩn người ta đi, sao bây giờ lại thấy rất bình thường rồi?] Hệ thống hừ hừ phun ra.
“Trong mắt người tình hoá Tây Thi, hiểu không hả?”
[Ha ha, tôi biết trong mắt Ký chủ hóa thiểu năng.]
“Ví dụ như mi.”
[…..] Ký chủ thiểu năng!! Bản Hệ thống không muốn nói chuyện với cô nữa.
Thời Sênh khinh thường hừ lạnh, không nói thì không nói, ai cần.
Dù sao cuối cùng vẫn là mi không nhịn được, chạy đến nói chuyện với ông đây còn gì.
Nhị Cẩu Tử giận đến bốc khói, quyết đoán offline.
Nó nhất định phải kìm nén, kiên quyết không được online, không online, không online, chuyện quan trọng phải nói ba lần.
[Dương Hòe: Bảo trọng.jpg]
Dương Hòe cuối cùng gửi một bức tranh.
Thời Sênh nhướng nhướng mày, sao lại có chút mong đợi xem Phượng Từ lần này có thói xấu gì chứ?