Thời Sênh ký tên xong.
Liên Dung mặt đỏ hồng lơ lửng đi vào.
Người của ban biên tập đều kỳ dị, đây là uống nhầm thuốc à?
Phòng Thụy Hiên dẫn Thời Sênh vào phòng họp trước, Dương Hòe và Tinh Tử đến sau.
Dương Hòe là một người đàn ông, nhìn qua không quá ba mươi.
Tinh Tử là một người phụ nữ, trên dưới ba mươi, nhìn có vẻ là nhân vật tinh anh của nhà xuất bản.
Thời Sênh lười biếng lật lật hợp đồng, đại khái chắc chắn không có vấn đề gì, trực tiếp ký tên.
Dương Hòe và Tinh Tử đều chuẩn bị sẵn tinh thần tranh luận trả giá, thuyết phục cô nếu cô có ý thay đổi hợp đồng, ai biết cô ký luôn như vậy.
Không chút dấu hiệu.
Không kịp đề phòng.
Tinh Tử: “…” Đây là hợp đồng ký nhanh nhất mà tôi từng thấy.
Dương Hòe: “…” Mở mang tầm mắt người vẽ + không muốn nói chuyện.
Bởi vì Thời Sênh phóng khoáng rất nhanh hoàn thành ký hợp đồng.
Phòng Thụy Hiên mời Thời Sênh cùng đi ăn tối.
Thời Sênh không quá tình nguyện, lễ phép cự tuyệt.
Phòng Thụy Hiên cũng không nói gì, tiễn cô rời đi.
“Lát nữa Ôn Cố sẽ qua đây chứ?” Tinh Tử và Dương Hòe đi ở phía sau nói chuyện.
“Thiên cổ sắp đưa ra thị trường rồi, anh ta qua đây xác nhận chút chi tiết.
A, muốn xin nghỉ quá.
Nói chuyện với anh ta, tôi cảm thấy già đi mấy tuổi.
Nhìn tóc tôi bạc cả rồi này, đều do anh ta gây ra đấy.” Dương Hòe không thể yêu nổi trả lời.
“Tôi chưa từng gặp chàng trai nào như Ôn Cố.” Tinh Tử tương đối lớn, nói chuyện đương nhiên dùng giọng bề trên.
“Đừng nhắc nữa, hai năm này đã tốt hơn rất nhiều rồi, chị không biết lúc tôi vừa tiếp nhận, mỗi ngày đều muốn chặn anh ta.” Làm một biên tập, muốn chặn tác giả, có thể tưởng tượng tác giả đó khiến cho người ta chán ghét thế nào.
“Ôn Cố sắp tới?”
“Đúng thế.” Dương Hòe theo bản năng trả lời một câu, trả lời xong mới nhớ ra giọng nói này có chút không đúng.
Anh ta ngẩng đầu nhìn, thấy Thời Sênh đứng ở phía trước, ông chủ của bọn họ đã đi rồi.
“Tôi có thể ở lại chờ anh ta không?” Thời Sênh cười híp mắt hỏi.
Dương Hòe nhớ tới trước đó vị này muốn phương thức liên lạc của Ôn Cố, khóe miệng không khỏi giật giật, “Có thể, em cũng là họa sĩ trang bìa của Thiên cổ mà…”
Thật muốn nhìn thấy bộ dạng vỡ mộng của cô lúc gặp Ôn Cố.
Tinh Tử không cùng phòng làm việc với Dương Hòe, sau khi Thời Sênh và cô ấy kết bạn, liền theo Dương Hòe đến ban biên tập.
Fan cuồng Liên Dung vô cùng tình nguyện hiến dâng chỗ của mình cho đại thần Tô Tín.
Cô ta bận rộn rót nước lấy đồ ăn cho Thời Sênh trả khác gì một chân sai vặt.
Mọi người nhìn đến kinh ngạc.
“Nữ thần, chị còn có việc gì à?” Liên Dung làm xong mới tò mò hỏi.
“Đợi người.”
“Đợi ai thế?” Liên Dung chớp mắt, cố gắng khiến cho mình nhìn càng thêm đáng yêu để được nữ thần khen.
“Cô ấy đợi Ôn Cố.” Dương Hòe ở đối diện ngẩng đầu lên, trả lời thay Thời Sênh.
Liên Dung: “…”
Liên Dung có lẽ cũng từng bị Ôn Cố giày vò, khó khăn nuốt nước bọt, “Nữ thần… chị… chị đợi anh ta làm gì thế? Trang bìa của chị đã thông qua rồi, không cần đợi anh ta.”
Thời Sênh cười cười không đáp lời.
Liên Dung đứng một lúc, vòng qua Dương Hòe bên kia, dùng sức chọc Dương Hòe, “Nữ thần của em đợi lão sư Ôn Cố làm gì thế? Sao em có một loại dự cảm không tốt thế này?”
Dương Hòe phẩy tay đuổi ruồi, “Đừng phiền anh, đang bận.”
Hắn sắp phải ứng phó với các loại bới lông tìm vết không bình thường của Ôn Cố, phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mà người của ban biên tập nghe nói Ôn Cố sắp tới, có người trực tiếp xin nghỉ hoặc là lấy lý do giục bản thảo mà chạy ra ngoài.
Người phía trên đại khái cũng biết không thể khiến cho Ôn Cố gây đau khổ cho nhân viên, tránh cho nhân viên đòi tiền tổn thất tinh thần, cũng không cự tuyệt.
Mà các biên tập viên không thể mượn cớ chạy đi cũng chỉ có thể thương lượng lát nữa Ôn Cố đến rồi, bọn họ đi vệ sinh tập thể, đợi Ôn Cố đi thì quay lại.
Dương Hòe càng chán nản, các người còn có thể lấy cớ đi vệ sinh, hắn có thể làm thế nào?
Đương nhiên chỉ có thể lựa chọn tha thứ cho hắn!
Ban biên tập vốn đang náo nhiệt, lập tức trở nên vắng vẻ.
Liên Dung bởi vì nữ thần ở đây, kiên trì không đi, nhưng vẻ mặt khẩn trương cao độ, giống như tướng sĩ ra chiến trường, chỉ đợi tướng quân hạ lệnh một tiếng, cô ấy sẽ xông ra chịu chết.
Bộ dạng rất buồn cười.
Thời Sênh vô công rồi nghề chơi game.
Khoảng nửa tiếng sau, Ôn Cố xuất hiện ở bên ngoài cửa phòng ban biên tập.
Hắn còn chưa vào, các biên tập viên của ban biên tập đã nhao nhao đứng dậy, như một làn khói đi qua hắn ra ngoài, giống như tránh ôn thần.
Ôn Cố đi từ ngoài vào, tầm mắt rơi lên người Thời Sênh.
Thời Sênh giơ giơ điện thoại lên, “Đại thần.”
Liên Dung ngồi ở bên cạnh Thời Sênh, cứng mặt cười chào hỏi Ôn Cố, “Lão sư Ôn Cố.”
Ôn Cố mặt không có biểu cảm gì, nhưng cũng không cho người ta cảm giác lạnh nhạt, trên người hắn tản ra một loại hơi thở rất ôn hòa.
Nhưng chính là người nhìn xa là nam thần, nhìn gần cũng là nam thần như vậy, một khi đã bắt bẻ thì sẽ khiến cho người ta muốn chết.
“Lão sư Ôn Cố, anh đến rồi à.” Dương Hòe đứng lên từ chỗ ngồi, vội vàng rút ra một cái ghế sạch sẽ, thuận tiện thu sạch đồ trên bàn.
Ôn Cố đến gần, tầm mắt quét qua cái ghế, “Cái ghế này…”
“Lão sư Ôn Cố, ban biên tập chúng tôi chỉ có điều kiện như thế, cho dù anh bắt bẻ tôi cũng không thể đổi cho anh được, anh dùng tạm chút đi.” Hiển nhiên Dương Hòe rất có kinh nghiệm.
Ôn Cố chê không ngồi.
Hắn không ngồi, Dương Hòe cũng không dám ngồi.
Ngay cả Liên Dung cũng đứng.
Chỉ có Thời Sênh lão thần vẫn đang ngồi.
“Tô tiểu thư.”
“Có.”
“Cô ngồi như vậy rất dễ mắc bệnh, đề nghị cô đừng ngồi như vậy.
Con gái nên có tư thế ngồi đẹp.
Cô ngồi như vậy sẽ tỏ ra rất không lễ phép với người ở đây…”
Liên Dung không dám nhìn thẳng đỡ trán, nữ thần bị dạy dỗ rồi…
Thời Sênh vẫn ngồi cà lơ phất phơ, thậm chí còn rung chân, muốn bao nhiêu lưu manh có bấy nhiêu lưu manh.
Cô nhướng mày lên, “Ồ, vậy nên ngồi thế nào, anh dạy tôi đi.”
Ơ ơ ơ…
Liên Dung giương hai kẽ ngón tay ra, cẩn thận nhìn bên kia, sao lại cảm thấy lão sư Ôn Cố bị trêu ghẹo nhỉ??
Ôn Cố cụp mắt xuống, đi đến trước bàn mà Dương Hòe thu dọn lúc trước, “Bắt đầu đi.”
Dương Hòe vội vàng rối rít lấy đồ đã chuẩn bị xong ra.
Liên Dung: “…” Vậy là xong rồi?
Cô yên lặng dựng ngón cái với Thời Sênh.
Hôm nay lão sư Ôn Cố lại chỉ nói một câu liền không nói nữa, kỳ tích a!
Dương Hòe bên kia đang căng thẳng đối mặt với Ôn Cố.
Cả người hắn đều khẩn trương cao độ, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, chỉ sợ người đàn ông đối diện phun ra lời đả kích gì đó.
Hôm nay hắn biết Ôn Cố muốn đến, kiểm tra tỉ mỉ ăn mặc toàn thân, tuyệt đối không có vấn đề.
Nhưng thực tế vẫn hung hăng đánh vào mặt hắn, “Cà vạt và quần áo không ăn nhập, tóc nên cắt đi, trong móng tay có vết bẩn…”
Dương Hòe: “…” Để tôi chết đi.
Dương Hòe đợi Ôn Cố nói xong, như một làn khói đi vào nhà vệ sinh sửa sang lại một lần, sau khi chắc chắn không có vấn đề trở lại ban biên tập.
Ôn Cố quan sát hắn trên dưới hai lần, không tiếp tục bắt bẻ.
Dương Hòe thở phào, vội vàng bắt đầu, sau đó tiễn tên ôn thần này đi.
“Không được.”
“Không muốn.”
“Đổi.”
Tiếp theo chính là đối thoại như vậy.
Dương Hòe cả quá trình đều chịu đựng, không ngừng ghi nhớ chỗ Ôn Cố nói “không được”, “không muốn”, “đổi”.
Làm một biên tập viên giống như là đang làm người giúp việc, hắn dễ dàng sao?