"Cái gì? Em nói muốn tham gia cuộc thi Olympic toán học một tháng sau?" — Cô Lâm nhìn đứa bé trước mặt đầy ngạc nhiên.
Cô khẽ cau mày: — "Lâm Bối Bối, bây giờ em nên tập trung vào việc học sách giáo khoa, nâng cao thành tích mới là quan trọng nhất".
Ngay cả nội dung trong sách cũng học không tốt, hiện tại còn nói muốn tham gia cuộc thi, điều này làm cho cô Lâm cảm thấy Lâm Bối Bối có hơi tham vọng.
Hơn nữa cô cũng cảm thấy năng lực của Lâm Bối Bối như vậy mà đi thi Olympic toán học thì có thể đạt được thành tích tốt gì chứ.
Không phải cô khinh thường Lâm Bối Bối mà là cô biết rõ tình trạng học tập của con bé.
"Thưa cô, em biết thành tích của em không được tốt nhưng em đã bắt đầu học hành nghiêm túc.
Kì thi Olympic toán lần này xin cô cho em một cơ hội.
Dù sao cũng không có yêu cầu dự thu mà đúng không ạ?"
Cô Lâm tất nhiên không tin lời nói của Lâm Bối Bối, dù sao ở tiết học vừa rồi cô bé ở trong lớp còn ngẩn người, nhìn thế nào cũng không giống là đang nghiêm túc học hành.
"Cô ơi xin cô".
— ánh mắt của Lâm Bối Bối lộ ra vẻ khẩn cầu.
Lâm Bối Bối vốn xinh đẹp, lúc này lại dùng ánh mắt đáng thương như vậy nhìn cô Lâm cũng khiến cô ấy mềm lòng.
Nhưng!
"Như vậy đi, thời hạn báo danh của cuộc thi lần này là nửa tháng sau, nếu nửa tháng sau em đến văn phòng của tôi lamu một bài thi Olympic toán học, chỉ cần có thể làm đúng %, tôi sẽ cho em tham gia".
Thấy cô Lâm không chịu nhượng bộ nữa Lâm Bối Bối chỉ đành gật đầu.
Ra khỏi văn phòng tâm tình của Lâm Bối Bối tốt hơn rất nhiều, tiếp theo cô phải cố gắng!
-
Buổi trưa Lâm Dũng tới quán cơm để làm việc bán thời gian, buổi chiều nghỉ ngơi rồi đi đến khu chợ gần đó.
Lúc này là ba giờ chiều, chợ chỉ vừa mở cửa, Lâm Dũng mua một nắm cải dầu, nửa cân thịt ba chỉ, một ít gạo, mì, trứng gà vì trong nhà không còn nhiều.
Lâm Dũng đi so giá ba tiệm, đều chọn mua chỗ rẻ nhất.
Sau khi ra khỏi chợ Lâm Dũng liền trở về nhà.
Căn nhà nhỏ màu đen yên tĩnh, Lâm Bối Bối còn chưa tan học.
Lâm Dũng bắt tay vào nấu ăn.
Ông vo gạo trước rồi cho vào nồi cơm điện, cái nồi này chính lau món đồ điện tương đối cao cấp hiếm có trong căn phòng thuê nhỏ.
Sau đó Lâm Dũng bắt đầu làm thịt ba chỉ, xào rau.
Nháy mắt trong phòng thuê nho nhỏ tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Đợi đến khi làm xong hết đồ ăn đã hơn ba giờ, Lâm Dũng lấy nắp đậy lại đồ ăn để chúng không bị nguội.
Những thứ này là để cho con gái Lâm Bối Bối sau khi tan học trở về ăn.
Làm xong mọi thứ Lâm Dũng đi vào góc phòng bếp lấy ra cái túi, bên trong là một túi rau xanh lớn.
Nói là rau xanh nhưng lá lại rách rưới, rõ ràng đã sớm mất đi độ tươi, có lá còn thối rửa.
Lâm Dũng chọn chọn mới lụm nhặt ra một nắm có thể ăn.
Mỗi buổi tối sau khi tan làm Lâm Dũng đều đi tới siêu thị, thường là buổi tối mấy siêu thị này bán không hết thịt và rau đều sẽ giảm giá, thứ Lâm Dũng để tâm chính là giá cả của chúng.
Đương nhiên là chất lượng cũng sẽ không tốt lắm, thứ ngon đều đã bị người ta mua hết vào ban ngày.
Nhưng ông không thèm để ý, có thể mua với giá rẻ là được dù sao cũng là để ông ăn.
Nhưng bữa cơm tối ông làm cho con gái là thịt và rau mới mua từ chợ buổi chiều, toàn bộ đều là đồ tươi ngon nhất, cho dù đắt một chút cũng không sao.
Đem một nắm rau nhỏ này đi xào, ông dùng một cái chậu nhỏ bới cơm, lấy một chút nước sốt còn xót lại của thịt kho tàu đổ vào rồi trộn lên, sau đó bắt đầu ăn từng ngụm.
Ông nhanh chóng ăn xong, rửa chén và nồi xong rồi lại đi ra ngoài làm ca đêm.
HẾT CHƯƠNG .
.