Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

chương 24: vác người về tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy Kiều Thụy buông mi mắt xuống, sau một lúc lâu cũng không có lời nào, Liễu Thiên Kỳ nhíu nhíu mày.

“Nếu ngươi cảm thấy thành thân quá hấp tấp, vậy, chúng ta đính hôn trước, hiểu biết lẫn nhau nhiều thêm một chút, lại thành thân, được không?"

“Đính hôn?” Kiều Thụy giương mắt về phía nam nhân.

“Đúng vậy, định việc hôn nhân ra trước đã.

Chờ thêm hai năm nữa lại thành thân! Ngươi thấy thế nào?”

“Chuyện này……” Kiều Thụy nhíu mày nhỏ lại, vẫn là có chút do dự.

“Đáp ứng ta đi, được không?” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn mu bàn tay Kiều Thụy.

“Song nhi năng lực sinh dục rất thấp.

Kỳ thật, kỳ thật ngươi đã đã cứu tánh mạng ta, không cần phải không cưới ta thì không được.” Kiều Thụy nhìn nam nhân chân thành muốn thành thân với mình như vậy, thập phần cảm động.

Y cảm thấy đối phương là một người có đảm đương, tuyệt đối không phải là người xấu.

“Ta, ta sợ ngươi luẩn quẩn trong lòng, làm chuyện ngốc!” rất nhiều nữ nhân cổ đại đều bởi vì loại chuyện này mà thắt cổ.

“Không, ta sẽ không!” lời này Kiều Thụy trả lời thật nghiêm túc.

Tuy chuyện này làm y cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng y dù sao cũng là một nam nhân, còn không đến mức như là nữ nhân vậy, treo cổ tự sát.

“Đáp ứng ta, làm ta an tâm, được không?” Sờ sờ mặt Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng khẩn cầu.

Cần phải vác người về nhà, bằng không, chờ sau khi Kiều Thụy gặp được nam chính, mình sẽ không có cơ hội này nữa.

"Được, được rồi, vậy, chúng ta cứ đính hôn trước đi!" dưới sự năn nỉ ỉ ôi một phen của Liễu Thiên Kỳ, cuối cùng Kiều Thụy đành phải đáp ứng cùng đối phương đính hôn.

Là một song nhi bảo thủ, Kiều Thụy cảm thấy nếu đã cùng đối phương có quan hệ phu phu thật sự, đã là người của đối phương, vậy đính hôn hoặc là thành thân cũng đều là theo lý thường hẳn là.

Chẳng qua cứ như vậy, hoặc nhiều hoặc ít có chút có lỗi với người ta.

Rốt cuộc, người ra là vì cứu giúp tính mạng mình, mà hiện tại lại muốn vì chuyện này mà phải đính hôn với một song nhi như mình.

"Ừm, được, thật tốt quá!” Được đối phương đáp ứng, Liễu Thiên Kỳ mừng rỡ như điên.

“Ngươi, ngươi gỡ phù trên đầu ta xuống đi! Ta không đánh ngươi!” Luôn cứ trần trụi thân mình nằm trên giường, nằm trước mặt nam nhân như vậy, làm Kiều Thụy thập phần không được tự nhiên.

“Không vội, ta đổi xô nước trước, cho ngươi tắm rửa một cái, đổi một kiện quần áo.

Phù này có thể áp chế một canh giờ, canh giờ tới, ngươi tất nhiên có thể động đậy!” Liễu Thiên Kỳ lắc lắc đầu, nhưng lại không tính toán gỡ phù xuống.

“Không, không cần, ta có thể tự mình tắm rửa, tự mình thay quần áo!” Kiều Thụy lắc đầu, không được tự nhiên mà vội vàng cự tuyệt.

“Nói cái gì ngốc vậy, đây là việc ta nên làm!” Liễu Thiên Kỳ ôn nhu mà nói, đứng dậy đến trước thau tắm.

Nhìn thấy đầu ngón tay Liễu Thiên Kỳ vừa chuyển, nước trong thau tắm đã nhanh chóng ngưng kết thành một cái thủy cầu, bị Liễu Thiên Kỳ đánh ra ngoài cửa sổ.

Theo sau, đối phương lại rót vào thau nước sạch sẽ.

Kiều Thụy chớp chớp mắt.

“Ngươi là linh mạch hệ thủy?”

“Ừm, ta là hệ thủy, Luyện Khí tầng chín!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, về tới mép giường, khom lưng ôm người từ trên giường lên.

“Tầng chín sao? Ba năm trước đây nhìn đến ngươi, ngươi là Luyện Khí tầng ba ấy?” Kiều Thụy chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi.

“Ba năm nay ta vẫn luôn bế quan.

Vừa mới xuất quan không lâu, ra ngoài rèn luyện nửa năm, đang muốn về nhà thì ở cửa thôn này gặp được ngươi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng mà thả người vào thau tắm.

Sau đó, hắn lấy ra Thu Nạp phù, lại lấy ba tích Kim Diệp tuyền cho vào trong nước.

"Linh khí thật nồng đậm a!" vẻ mặt Kiều Thụy kinh động nhìn Liễu Thiên Kỳ.

“Là ta tìm được một chút cơ duyên bên ngoài.

Ngươi ngâm trong nước này nhiều nhiều, thân thể sẽ càng thoải mái hơn một chút." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đặt đôi tay lên vai Kiều Thụy, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Không, không cần niết đâu!” Cảm giác được nam nhân đụng vào, mặt Kiều Thụy bùm một chút liền đỏ bừng.

“Đừng nói mấy lời ngốc nữa, ngươi đây là lần đầu tiên, thân thể nhất định nhức mỏi lợi hại, ta xoa xoa cho ngươi, ngươi lại ngâm nước suối linh khí nồng đậm này, thân thể sẽ không khó chịu như vậy nữa!"

“Ưm, cảm, cảm ơn ngươi!” Kiều Thụy rũ xuống mí mắt, đỏ mặt nói lời cảm tạ.

Nam nhân ôn nhu và săn sóc làm y cảm giác được ấm áp đã lâu.

Tắm cho Kiều Thụy tỉ mỉ sạch sẽ, lại làm xoa bóp toàn thân, Liễu Thiên Kỳ mới ôm người trở về giường, lau khô thân thể cho đối phương, lấy ra một bộ áo lót thuần sắc trắng cho y mặc.

“Ta, ta có quần áo của mình!” Kiều Thụy nhìn nam nhân ôm mình vào ngực rồi còn cùng mình nằm trên giường, nhỏ giọng nói.

"Quần áo ngươi khó coi quá, ảnh hưởng vẻ đẹp của ngươi." Liễu Thiên Kỳ nói như đúng rồi, hôn một cái lên gương mặt đối phương.

“Ngươi!” Kiều Thụy bị nam nhân đánh lén, sắc mặt đỏ lên.

“Tiểu Thụy, ngươi là song nhi đẹp nhất mà ta đã thấy, mỹ mạo khuynh thành!” Đầu ngón tay Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt tinh xảo của Kiều Thụy, hắn si mê nói.

“Nhưng, chính là người trong thôn ta nói, nói ta, nói ta hung hãn, nói ta thô lỗ.

Còn nói ta khắc phụ khắc mẫu, cả đời đều gả không được.” Nghĩ đến các thôn dân nói những lời đó, Kiều Thụy có chút ưu thương.

Nếu để người nhà đối phương biết thanh danh mình kém như vậy, lại khắc chết cha mẹ, không biết bọn họ có thể để mình vào cửa hay không.

“Nói bậy, chẳng lẽ đứa trẻ nào không có cha mẹ, thân nhân đều bị đứa bé đó khắc chết sao? Một đứa bé đã có bản lĩnh này, vậy chúng ta còn tu luyện làm cái gì?"

Nghe được đối phương nói như vậy, Kiều Thụy chớp chớp mắt.

“Ngươi, ngươi không chê ta sao?”

"Sao lại chê chứ? Ta thích còn không kịp, sao lại ghét bỏ ngươi được?" nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lại hôn hôn lên khóe miệng Kiều Thụy.

“Ngươi, ngươi……” Lại bị hôn, khuôn mặt Kiều Thụy đỏ lên một mảnh, có chút e lệ.

“Ta tên Liễu Thiên Kỳ, ngươi gọi ta Thiên Kỳ là được!”

“Ừm!” Kiều Thụy gật đầu, yên lặng mà ghi tạc tên này trong lòng.

“Đã đói bụng rồi đúng không, ta tìm gì đó cho ngươi ăn." Liễu Thiên Kỳ ôm người trong lồng ngực ngồi dậy, lấy trong nhẫn không gian ra một chén cháo, lại lấy thêm một cái bánh bao.

“Ta, ta tự mình ăn, không cần ngươi đút.” Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ bưng cháo, muốn đút mình, Kiều Thụy vội vàng cự tuyệt.

“Trước tiên đút một ngụm, đút xong rồi ngươi lại tự mình ăn!” Liễu Thiên Kỳ cố chấp mà múc một muỗng cháo, đưa đến bên miệng cẩn thận thổi thổi, sau đó mới đưa đến bên miệng Kiều Thụy.

Nghe mùi thơm đồ ăn, Kiều Thụy không được tự nhiên mà hé miệng, ăn cháo đối phương đút cho.

Liễu Thiên Kỳ cũng coi như là nói chuyện giữ lời, nhìn thấy y ngoan ngoãn húp muỗng cháo đầu tiên, hắn gỡ phù trên đầu Kiều Thụy xuống.

Có được tự do lại, Kiều Thụy giật giật cánh tay, lại giật giật chân.

Y duỗi tay tiếp nhận cháo và bánh bao trong tay Liễu Thiên Kỳ.

Một chén cháo nhỏ, cộng thêm một cái bánh bao, Kiều Thụy hai ba cái đã giải quyết xong, sau khi ăn xong còn trực tiếp dùng mu bàn tay lau lau trên đôi môi hồng nhuận một phen.

Liễu Thiên Kỳ chớp chớp mắt, có hơi cạn lời.

Tâm nói: Hai ngoạm một cái bánh bao, một ngụm là nửa chén cháo, tướng ăn này của Tiểu Thụy, còn, thật đúng là hào phóng a!

Kiều Thụy buông chén trong tay, nghiêng đầu, nhìn Liễu Thiên Kỳ ngơ ngác, y bỗng xấu hổ vô cùng, bất giác đỏ mặt lên.

Nghĩ thầm: Thiên Kỳ nhìn thấy mình ăn cơm thô lỗ như vậy, có khi nào, có khi nào không muốn đính hôn với mình nữa không?

“Ăn no rồi sao? Muốn ăn thêm gì nữa không?" Liễu Thiên Kỳ nói, lấy khăn lụa ra giúp Kiều Thụy lau lau khóe miệng, lại kéo tay đối phương qua, giúp y lau tay.

“Ngươi, có phải ngươi cảm thấy ta rất thô lỗ không?” Kiều Thụy bất an mà vò góc áo, nhỏ giọng hỏi.

"Làm gì có? Nhìn ngươi ăn nhanh như vậy, chắc là đói rồi.

Chỗ ta còn có thịt kho, ngươi ăn thêm một chút đi!" Liễu Thiên Kỳ lấy ra một phần thịt kho lớn, đưa cho Kiều Thụy.

“Kia, vậy ngươi không ăn sao?” Nhìn đối phương, Kiều Thụy không nhận, mà là hỏi đối phương có muốn ăn hay không.

“Ngày hôm qua ta ăn ngươi rồi, hiện tại không đói bụng nữa!” Kéo tay Kiều Thụy qua, Liễu Thiên Kỳ bỏ thịt kho vào trong tay đối phương.

“Ngươi……” Kiều Thụy nghe được lời này, không chỉ là mặt, cả cổ y cũng đỏ bừng.

“Nhanh ăn đi, ăn xong rồi chúng ta về Phúc Thành, ta mang ngươi đi gặp phụ thân ta.”

“Ưm!” Kiều Thụy gật đầu, tiếp nhận thịt kho, mồm to mà ăn lên.

Nhìn Kiều Thụy mấy ngụm đã gặm hết một phần thịt kho lớn, đang cầm khăn lụa lau miệng, Liễu Thiên Kỳ nghĩ thầm: Xem ra về sau phải vẽ nhiều phù một chút, kiếm thêm nhiều linh thạch một chút, bằng không, chỉ sợ hắn không nuôi nổi tức phụ ấy chứ!

Sau khi Kiều Thụy ăn xong, Kiều Thụy lại lấy ra cho y một bộ bạch y thuần sắc trắng điểm theo những cánh hoa đào, cùng với một đôi giày trắng cho đối phương.

"Bộ quần áo và giày này đều là trước khi ta ra ngoài rèn luyện, phụ thân ấn theo số đo chuẩn bị cho ta.

Đều là mới cả.

Ngươi mặc vào thử xem?” trước khi ra ngoài rèn luyện, phụ thân ngoại trừ chuẩn bị linh phù, pháp khí và đan dược, tắm rửa quần áo, giày, còn có đồ ăn cũng không thiếu.

“Ưm!” Kiều Thụy gật đầu, cầm lấy quần áo tơ tằm thật cẩn thận mà mặc lên.

Nhìn thấy Kiều Thụy mặc quần áo và giày mình đều vô cùng vừa người, Liễu Thiên Kỳ vừa lòng mà liên tục gật đầu.

“Được rồi, mặc bộ này đi! Chờ trở về Phúc Thành, ta lại mua cho ngươi mấy bộ đổi mặc.”

“Không, không cần, ta có quần áo mà, không cần lãng phí linh thạch đâu!”

“Yên tâm, ta tốt xấu cũng là Phù Văn Sư cấp hai, nuôi nổi vị hôn thê này!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ khều khều cái mũi Kiều Thụy.

“Không, không cần ngươi nuôi ta, ta có thể săn thú, ta còn biết dịch cốt.

Tự ta có thể nuôi ta.

Dù ngươi cùng ta đính thân, ta cũng sẽ không trở thành trói buộc của ngươi." Kiều Thụy lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà nói.

“Ừm, ta biết, ta biết ngươi là Luyện Khí tầng bảy.

Rất lợi hại!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cười ôm eo Kiều Thụy, mang theo y cùng rời đi.

Kiều Thụy đỏ mặt, đi theo Liễu Thiên Kỳ cùng nhau rời khỏi nhà.

Cứ việc, trong nhà cũng không có thứ gì đáng giá, nhưng Kiều Thụy vẫn rất cẩn thận khóa kỹ cửa, mới cùng Liễu Thiên Kỳ rời khỏi.

Đi ra ngoài sân, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp thả yêu mã của mình ra.

“Oa, yêu mã thật xinh đẹp, thuần trắng sắc, một cọng lông tạp màu cũng không có ngươi.” Nhìn đến yêu mã của Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy kinh hô ra tiếng, ánh mắt nhìn yêu mã tràn ngập hưng phấn.

“Đi thôi, chúng ta cưỡi yêu mã trở về.

Nửa canh giờ là có thể đuổi tới Phúc Thành!”

“Nửa canh giờ, nhanh như vậy sao? Ta đi đường phải đi hai canh giờ mới có thể đến Phúc Thành ấy!”

“Nửa canh giờ là tốc độ để yêu mã chạy vội trở về, nếu là bay trở về thì một chén trà nhỏ công phu là đủ rồi!”

“Lợi hại như vậy sao? Đã sớm nghe người ta nói, nhà có tiền đều cưỡi yêu mã, hỏa ra yêu mã này tốt như vậy sao!” Kiều Thụy vây quanh yêu mã xoay vài vòng, thích thú ở sờ tới sờ lui trên mình yêu mã.

Liễu Thiên Kỳ thả người lên yêu mã.

“Tiểu Thụy, lên đây!”

Nhìn tay nam nhân đưa tới trước mắt mình, Kiều Thụy thẹn thùng gật gật đầu, kéo tay Liễu Thiên Kỳ, cũng lên yêu mã, ngồi vào lồng ngực hắn.

“Đi thôi Đại Bạch!” Vỗ vỗ đầu yêu mã, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng nói.

Nhận được mệnh lệnh chủ nhân, yêu mã bốn vó bôn khai, chạy về phía trước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio