Diệp Phàm gặm kem, nhìn mấy người trước mặt.
Mộ Lam từng nghe kể không ít sự tích về Diệp Phàm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được chân nhân.
Nhìn đến Diệp Phàm một tay ốc quế, một tay kem, Mộ Lam cảm thấy hình tượng cao lớn uy mãnh của Diệp Phàm trong cảm nhận của nàng lập tức sụp đổ, người này, thật sự là cao nhân mà trưởng lão trong gia tộc khen không dứt miệng sao, trêи dưới toàn thân tiểu tử này hoàn toàn không có một chút hơi thở cao nhân nào hết.
“Diệp thiếu, ngươi thật sự phế đi Dương Thiên Sơn sao?” Mộ Lam có chút nghi hoặc hỏi.
Diệp Phàm mê hoặc nhìn Mộ Lam: “Dương Thiên Sơn, đó là ai?”
Mộ Liên Bình vội vàng nói: “Diệp thiếu, đó chính là người đã đả thương Bạch tam thiếu ở đại hội giao lưu tu giả cổ võ.”
Diệp Phàm răng rắc một ngụm nhét hết nửa thanh kem còn lại vào miệng, “Ngươi nói lão già kia, ta đáng ra nên xử lý hắn, hắn cư nhiên dám đả thương Vân Hi.”
“Đáng tiếc, Vân Hi không cho ta giết người, nói là sẽ bị người tìm tới gây phiền toái, lúc ấy ta nên xử lý hắn, bị người tới gây phiền toái thì gây phiền toái, có cái gì đâu chứ.”
Diệp Phàm nắm chặt nắm tay, tiếng xương cốt giòn tan vang lên quanh quẩn trong đại sảnh, Mộ Lam bị khí thế Diệp Phàm đột nhiên bộc phát ra dọa cứng người lại một chút.
(dreamhouse)
Mộ Thời Ngọc nhăn mày, thầm nghĩ: Vị Diệp thiếu này quả nhiên không phải người thường, khí thế này không kém gia chủ một tấc nào, gia chủ chính là người đã tiến vào Nguyên Khí tầng tám a!
“Diệp thiếu, ngươi lợi hại như vậy, có phải bởi vì ngươi rất thích tu luyện không, từ nhỏ đã khắc khổ nỗ lực?” Mộ Ly hỏi.
“Thích tu luyện? Tu luyện vất vả như vậy, ta không thích một chút nào.” Diệp Phàm rầu rĩ lắc đầu.
“Không thích tu luyện, vậy Diệp thiếu, ngươi thích cái gì?” Mộ Lam âm thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Tiểu tử Diệp Phàm này đúng là biết cách bộ làm tịch, nếu không phải từ nhỏ đã khắc khổ tu luyện, sao bây giờ có thể lợi hại như vậy!
“Ta thích gì? Ta thích nhất lão bà!” Diệp Phàm say mê đáp.
Mộ Liên Bình: “……” Diệp thiếu, ngươi thật sự không cần thiết thời thời khắc khắc tú ân ái như vậy.
“Diệp thiếu, ngươi đối với Bạch tam thiếu thật tình thâm nghĩa trọng!” Mộ Thời Ngọc cười cười khen ngợi.
Diệp Phàm hừ một tiến: “Đó là đương nhiên!”
“Diệp thiếu, ngươi tìm chúng ta tới là có chuyện gì sao?” Mộ Ly hỏi.
“Là có chuyện này, Vân Hi nói các ngươi tới đây bảo hộ người Bạch gia cũng không thể để cho các ngươi làm không công, vậy nên, ở đây có mấy phần hiệp ước, các ngươi xem chút đi.”
(dreamhouse)
Diệp Phàm đưa văn kiện trêи tay cho mấy người.
“Vân Hi định lấy giá thù lao năm trăm vạn cùng ba viên Đại Hoàn Đan một năm thuê các ngươi, một viên Đại Hoàn Đan làm tiền đặt cọc, hai viên khác đợi tới cuối năm kết toán, nếu công trạng tốt có thể nhận thêm tiền thưởng.”
Mộ Liên Bình nhíu mày, lực hấp dẫn của năm trăm vạn đối với tu giả cổ võ mà nói chỉ được tính là bình thường, nhưng Đại Hoàn Đan thì khác.
Trước đó Mộ Liên Bình từng lấy một đám Đại Hoàn Đan về, mọi người trong gia tộc đã hoàn toàn rõ ràng về phẩm chất đan dược của Diệp Phàm.
Trước đó từng lấy về không ít đan dược, nhưng vì ứng đối với Dương gia, tộc trưởng liền phân phối số Đại Hoàn Đan này cho mọi người, lần này Mộ gia có thể dành được thắng lợi một phần là nhờ gia chủ thăng cấp Nguyên Khí tầng tám, một phần khác chính là do tu vi của người trong gia tộc tăng lên trêи diện rộng.
Số Linh Diễm Quả Mộ gia tồn kho đều đã lấy ra trao đổi, có muốn dùng Linh Diễm Quả để đổi lấy đan dược của Diệp Phàm nữa thì cũng không còn khả năng.
Ngoại trừ Linh Diễm Quả, hình như Mộ gia cũng không còn thứ gì khiến Diệp Phàm động tâm.
Lấy cá tính của Diệp Phàm, không có chỗ tốt là rất khó lấy được đồ trêи tay hắn.
Một năm bảo hộ đổi lấy ba viên Đại Hoàn Đan, tuyệt đối không mệt, nếu tin tức này truyền ra, tu giả cổ võ nguyện ý tới làm hẳn là không ít.
(dreamhouse)
“Ta nguyện ý.” Mộ Liên Bình nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Ngươi xem rõ hơn đi, nếu làm không tốt có thể bị phạt tiền gấp ba lần.”
Mộ Liên Bình nghi hoặc nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, hiệp ước này là Bạch tam thiếu định ra?”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, bất quá, phạt tiền gấp ba là ta thêm.”
Mộ Liên Bình: “……” Hắn đã nói mà! Bạch tam thiếu không có khắc nghiệt như vậy.
“Nếu chúng ta làm không tốt, lại không chịu giao tiền phạt thì sao?” Mộ Thời Ngọc hỏi.
“Vậy ta liền đánh ngươi thành bánh nhân thịt!” Diệp Phàm hung tợn đáp.
Mộ Thời Ngọc: “……”
“Diệp thiếu, ngươi chỉ thêm một cái này thôi sao?” Mộ Liên Bình hỏi.
“Đúng vậy, ngoại trừ cái này, những điều lệ khác đều là Vân Hi định ra, tuy rằng ta chỉ thêm một cái, nhưng cái ta thêm chính là mấu chốt nhất!”
Mộ Liên Bình: “……” May mắn, may mắn chỉ có một cái.
……(dreamhouse)
“Diệp thiếu, có mấy thế lực cổ võ đã bí mật hợp thành một liên minh để ra biển, ngươi biết không?” Mộ Thời Ngọc thử hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: “Không rõ ràng lắm. Ngươi làm sao biết được?”
“Mộ gia chúng ta cũng ở trong liên minh.”
Diệp Phàm gật đầu: “Thì ra là thế! Mộ gia các ngươi biết lộ tuyến sao? Chỉ có một bức họa a!”
“Biết một chút, là mọi người dùng tỷ mời một vị chiêm tinh sư hao phí thọ mệnh một năm tính ra.”
Diệp Phàm trợn trắng mắt: “Chiêm tinh sư thật dễ kiếm tiền! Tùy tùy tiện tiện nói hươu nói vượn liền kiếm được tỷ.”
“Đó là một chiêm tinh sư rất nổi danh, còn là truyền nhân của Lại Bố Y, nếu không phải mọi ngươi cùng thỉnh cầu, hắn sẽ không dễ dàng ra tay.” Mộ Lam biện hộ.
“Lại Bố Y, đó là ai?” Diệp Phàm hoang mang hỏi.
“Lại Bố Y là đại sư phong thuỷ trứ danh thời cổ đại, nghe đồn hắn có thể đằng vân giá vũ, có thể khiến sông cuộn biển gầm.”
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng: “Ta biết rồi, lại một tên thần côn.”
Mộ Lam: “……”
(dreamhouse)
“Diệp thiếu, thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có, tuy rằng thực lực của ngươi cao cường, nhưng trêи đời này có người có năng lực kỳ quái khác cũng không có gì lạ.” Mộ Ly là người thần tượng chiêm tinh sư kia, nghe thấy Diệp Phàm nói, nhịn không được lên tiếng phản bác.
Mộ Thời Ngọc trừng mắt nhìn Mộ Ly một cái, Mộ Ly cố chấp cứng cổ.
Mộ Ly nguyên bản cảm thấy hắn nói như vậy, Diệp Phàm sẽ không cao hứng, nhưng không nghĩ tới Diệp Phàm cư nhiên lái tán đồng gật đầu.
“Nói cũng đúng, tuy rằng trêи đời này có rất nhiều người giả danh lừa bịp, nhưng cao nhân thì vẫn có, trước đó ta từng gặp được một tên, hắn nói ta cùng Vân Hi là duyên trời tác hợp, còn nói chúng ta nên nhanh chóng thành thân, chuẩn cực kỳ!” Diệp Phàm mặt mày hớn hở khoe khoang.
Mộ Liên Bình trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Tùy tiện tìm một đại sư đoán mệnh trêи đường cái, nhìn bộ dáng chân chó của ngươi đối với Bạch tam thiếu, không tính ra mới là lạ!
“Chiêm tinh sư kia nói tiên sơn nằm trêи lưng một con Huyền Quy, Huyền Quy cõng tiên sơn di động khắp nơi, vậy nên sẽ rất khó tìm kiếm.” Mộ Ly nói.
“Huyền Quy? Huyền Vũ?” Diệp Phàm hỏi.
“Đúng vậy, nghe đồn thượng cổ thần thú, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đều đã phi thăng, rời khỏi địa cầu, nhưng hậu duệ Huyền Vũ lại vì đủ loại nguyên nhân mà bị giữ lại, ẩn cư trong hải vực.”
Diệp Phàm híp mắt, đại đa số rùa đen đều chậm rì rì, nhưng cũng có một ít rùa đen phi thường hung tàn.
(dreamhouse)
Trước kia, trong điển tịch ở tu chân giới từng ghi kể có một con rùa đen, rùa đen này được xưng là Nuốt Tiên Quy, tu vi đến Nguyên Anh, trêи lưng mọc đầy cây cối hoa cỏ, phiêu phù trong hải vực, ngụy trang thành hòn đảo, Nuốt Tiên Quy có thể tích khổng lồ, đại đa số thời điểm đều lâm vào ngủ say, khi tỉnh táo lại liền ăn luôn tất cả tu chân giả trêи lưng nó.
Có lần Nuốt Tiên Quy ngủ say hai trăm năm, một tông môn còn khai sơn lập phái trêи lưng nó, kết quả, con rùa đen kia vừa tỉnh lại liền ăn sạch người tông môn trêи lưng.
“Nếu con rùa đó thật sự là hậu duệ của Huyền Quy, vậy ra biển không tìm thấy nó còn tốt, tìm được rồi, không chừng lại bị nó ăn sạch.” Diệp Phàm cảm thán.
Mộ Ly chớp chớp mắt: “Bị nó ăn sạch?”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Nhân loại chính là thức ăn của rất nhiều dã thú, con rùa đen kia có thể chở tiên sơn, vậy nó hẳn là đã rất lớn, chỉ sợ đã sống hơn vạn năm, đối mặt với nó, trêи cơ bản là không có phần thắng.”
“Nói như vậy, người ra biển chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?” Mộ Ly lo lắng hỏi.
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Cũng không phải rất nguy hiểm.”
“Không phải ngươi nói con rùa đen kia rất nguy hiểm sao?”
Diệp Phàm nhếch môi cười: “Tiền đề là bọn họ phải tìm được con rùa đen kia đã! Nếu không tìm được, vậy tất cả chỉ là nói suông! Ta nghĩ bọn họ hơn phân nửa là không tìm được.”
Diệp Phàm ngao ô hai tiếng, nuốt toàn bộ kem ốc quế xuống, lộ ra vẻ mặt vừa lòng.
(dreamhouse)
Mộ Ly: “……”
“Ta nghe nói Diệp thiếu mua bức tiên sơn kia, Diệp thiếu cũng có hứng thú với tiên sơn?” Mộ Lam hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, hứng thú đương nhiên là có.”
“Diệp thiếu không định đi tìm tiên sơn sao?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Tạm thời không có, đợi thời cơ chín mùi lại nói.”
“Khi nào thì được tính là thời cơ chín mùi?” Mộ Thời Ngọc nhịn không được tò mò hỏi.
Diệp Phàm nghiêng đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cái này chưa nói được.”
Thế nào cũng phải chờ hắn đến Luyện Khí tầng chín mới đi được, hiện tại hắn mới tầng bảy, sau này khi nào có thể thăng cấp đúng là khó mà nói, cái này chủ yếu là phải xem cơ duyên.
Người muốn mua đan dược trêи tay hắn không ít, nhưng vừa nói đến linh dược liền rụt đầu không thấy cổ.
Lấy tu vi hiện tại của hắn, muốn thăng cấp phải cần tới mấy Linh Diễm Quả trăm năm, loại linh dược cấp bậc này người bình thường khẳng định không có, tu giả cổ võ có phỏng chừng cũng không được mấy ai.
(dreamhouse)
Diệp Phàm xoa xoa cằm, nghĩ tới cổ mộ của công chúa cương thi, tuy rằng nghe nói đạo sĩ Mao Sơn đã qua, nhưng có lẽ chưa cướp đoạt sạch sẽ.
……
Mộ Lam đi theo Mộ Liên Bình ra ngoài, “Bình ca, Diệp thiếu nói chuyện vẫn luôn là như vậy sao?”
Mộ Liên Bình gật đầu: “Đúng, làm sao vậy?”
“Ta luôn cảm thấy có chút kỳ quái.”
Mộ Liên Bình cười khổ một tiếng: “Quen một chút là được.” Nhớ tới trước đây hắn cùng ngoại gia gia nghe Diệp Phàm khoe khoang, đó mới thực sự là kỳ quái, hôm nay Diệp Phàm đã rất bình thường.
“Bình ca, thời điểm Diệp thiếu nói chuyện cùng người Bạch gia cũng là như này sao?”
Mộ Liên Bình gật đầu: “Nghe nói không có gì bất đồng, trước đây Bạch lão bị hắn chọc giận đến nỗi phải dùng chổi đuổi Diệp thiếu ra ngoài.”
“Lá gan của Bạch lão thật lớn.” Mộ Lam cảm thán.
Diệp Phàm vừa ra tay liền xử lý một tu giả cổ võ tầng bảy, Bạch lão chỉ là một lão nhân mong manh yếu đuối, cư nhiên dám dùng chổi đuổi Diệp thiếu!
“Sau đó thì sao?” Mộ Ly hỏi.
Mộ Liên Bình nhún vai: “Diệp thiếu cầm Tĩnh Tâm An Thần Phù dán lên ót Bạch lão, Bạch lão liền ngất đi.”
“Vậy mà Bạch lão còn có thể tiếp thu Diệp Phàm làm tôn tế!” Mộ Thời Ngọc tràn đầy kinh ngạc thốt lên.
Mộ Liên Bình cười cười: “Diệp thiếu thích Bạch tam thiếu như vậy, Bạch lão không đồng ý cũng không được a!” Mộ Liên Bình xoa xoa mũi, Diệp thiếu cũng không có cảm thấy Bạch lão không thích hắn cho nên mới xua đuổi, tiểu tử này hoàn toàn nghĩ rằng Bạch lão là lão niên si ngốc nên mới làm vậy!
(dreamhouse)
……….