Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

chương 255: người sùng bái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nguyệt Hoa đan lâu.

“Thúc thúc, ngươi gọi ta?” Lâu Thành hỏi.

Lâu Nguyệt Hoa gật đầu: “Đúng vậy, hội trưởng Hiệp Hội Trận Pháp Sư Tôn Tổ Bình thăng cấp trở thành trận pháp sư Thiên cấp, ngươi mang theo lễ vật của ta, thay ta đi chúc mừng một chút.”

Lâu Thành tràn đầy ngoài ý muốn: “Tôn Tổ Bình trở thành trận pháp sư Thiên cấp?”

Lâu Nguyệt Hoa gật đầu: “Không sai.”

“Tôn hội trưởng sao lại đột nhiên trở thành trận pháp sư Thiên cấp? Không phải hắn muốn thăng cấp Thiên cấp rất không dễ dàng sao?” Lâu Thành hoang mang nói.

“Gần đây gặp chút cơ duyên, nghe nói mấy tháng trước có người tới Hiệp Hội Trận Pháp Sư muốn chứng thực trở thành trận pháp sư Linh cấp, nhưng Hiệp Hội Trận Pháp Sư quy định cấp bậc chỉ có thể khảo từng bậc một, ít nhất cần tới mấy tháng, người kia không cao hứng, ở trong Hiệp Hội Trận Pháp Sư nói ẩu nói tả, mắng Hiệp Hội Trận Pháp Sư hiệu suất thấp, đưa tới Tôn hội trưởng”.

“Tôn Tổ Bình thấy đối phương khẩu khí lớn, liền dẫn người tới Trận Pháp Lâm.”

Lâu Thành rất có hứng thú nói: “Trận Pháp Lâm? Chính là nơi thúc thúc nói ngươi bị nhốt bên trong cũng rất khó thoát ra kia?”

Lâu Nguyệt Hoa gật đầu: “Không sai, Tôn Tổ Bình nói cho đối phương, chỉ cần hắn có thể ở trong Trận Pháp Lâm nghỉ ngơi qua bảy ngày liền cho hắn huy chương chứng thực trận pháp sư Linh cấp.”

(dreamhouse)

“Tôn hội trưởng không phúc hậu a, cư nhiên đưa người tới chỗ kia, ta nghe nói trận pháp sư thực lực không đủ đi vào trong đó rất dễ lâm vào vây trận, ảo trận, không có cách nào thoát ra.”

“Ta ban đầu cũng nghĩ giống như ngươi, nhưng người không phúc hậu không phải Tôn hội trưởng, mà là trận pháp sư kia, trận pháp sư kia sau khi đi vào Trận Pháp Lâm liền cướp sạch đạo cụ trận pháp, hủy không còn một mảnh, sau đó chạy.”

Lâu Thành trừng lớn mắt, không dám tin nói: “Hắn trộm sạch đạo cụ trận pháp, cái này cũng quá ……” Không biết xấu hổ đi. “Sao lại có trận pháp sư như thế?”

Lâu Nguyệt Hoa gật đầu: “Đúng vậy! Tuy rằng thủ đoạn của tên kia có hơi thấp kém một ít, nhưng thật sự là một nhân tài, Tôn hội trưởng cũng là một diệu nhân, Trận Pháp Lâm bị trộm sạch, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại hết sức chân thành mời vị trận pháp sư kia trở lại chữa trị Truyền Tống Trận của Hiệp Hội Trận Pháp Sư.”

“Trận pháp sư kia trở lại? Hắn không sợ là bẫy rập sao?” Lâu Thành hồ nghi hỏi.

“Đúng là trở lại, Tôn Tổ Bình ra vạn linh thạch làm thù lao, nghe nói trận pháp sư kỳ ba kia là một kẻ tham tiền, vừa nghe nói có linh thạch liền mạo hiểm trở lại Hiệp Hội Trận Pháp Sư, kết quả còn thật sự để hắn chữa trị khỏi Truyền Tống Trận.” Lâu Nguyệt Hoa lắc đầu: “Người sống lâu rồi, quả nhiên chuyện gì cũng có thể nhìn thấy.”

Lâu Thành hai mắt tỏa sáng: “Thúc thúc, ngươi nói là Truyền Tống Trận đi bí cảnh của Tiên Trận Môn sao, ta nghe nói rất nhiều trận pháp sư của Hiệp Hội Trận Pháp Sư trước kia chính là ngộ đạo ở đó mới có thể trở thành trận pháp sư Thiên cấp.”

Lâu Nguyệt Hoa gật đầu: “Không sai, chính là nó, Hiệp Hội Trận Pháp Sư muốn khôi phục Truyền Tống Trận kia đã lâu, kết quả, cư nhiên để một trận pháp sư kỳ ba khôi phục lại, đầu năm nay, người có bản lĩnh tính tình đều rất cổ quái!”

(dreamhouse)

Lâu Thành cười cười: “Nếu có tài hoa, tính tình cổ quái một chút cũng có thể tiếp thu.”

“Nói cũng phải!”

Lâu Nguyệt Hoa lấy ra một phần lễ vật, nói: “Lần này ngươi đi qua đó ngoại trừ đưa một phần lễ cho Tôn Tổ Bình, cũng đưa một phần lễ cho vị trận pháp sư kia đi, kết cái thiện duyên.”

Lâu Nguyệt Hoa chậm rãi nói: “Tôn Tổ Bình đã hơn bốn trăm tuổi, nếu như không thể đặt chân tới Nguyên Anh kỳ cũng chỉ còn lại có vài chục năm để sống, nhưng vị trận pháp sư kỳ quái kia nghe nói còn chưa tới tuổi, trận pháp sư của Hiệp Hội Trận Pháp Sư đều rất bội phục hắn, rất nhiều trận pháp sư đều cảm thấy tương lai hắn sẽ trở thành trận pháp sư Thiên cấp, trước đi kết cái thiện duyên hẳn là sẽ không sai.”

Lâu Thành gật đầu đáp: “Được.”

Lâu Thành vuốt ve hộp quà trong tay, trầm tư suy nghĩ.

Lâu Nguyệt Hoa nhìn Lâu Thành, hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâu Thành lắc đầu: “Không có gì, ta chỉ là cảm thấy phong cách của vị trận pháp sư này khá giống Diệp Phàm.”

Lâu Nguyệt Hoa cau mày lại: “Ngươi vừa mới nói như vậy, quả thật còn rất giống, nhưng không nghe nói Diệp Phàm còn hiểu trận pháp thuật a, một người có thiên tài tới đâu cũng không có khả năng cái gì cũng biết đi.”

(dreamhouse)

Lâu Thành gật đầu: “Ta chỉ là thuận miệng nói.”

“Lần trước Diệp Phàm bị Thẩm Mạn Thanh đả thương, hẳn còn đang trong thời kỳ tu dưỡng, tạm thời không có khả năng chạy đến Hiệp Hội Trận Pháp Sư làm ầm ĩ.” Lâu Nguyệt Hoa nói.

“Diệp Phàm không phải đã bị bắt đi.” Lâu Thành hơi nhíu mày lại.

“Chắc là không, hắn từng học phù thuật cùng Thịnh Chí Hạo, trêи tay không thiếu Truyền Tống Phù truyền tống cự ly xa, Thiên Nhất Phái bên kia vẫn còn điều động rất nhiều người đi tìm Diệp Phàm, hẳn là còn chưa đắc thủ.”

Lâu Thành gật đầu: “Ta đã biết.”

……

Tư Đồ hoàng thất.

“Hoàng thúc, ngươi muốn đi Hiệp Hội Trận Pháp Sư chúc mừng Tôn Tổ Bình tiền bối thăng cấp trở thành trận pháp sư Thiên cấp sao?” Tư Đồ Kiều Kiều nhìn Tư Đồ Hùng hỏi.

Tư Đồ Hùng gật đầu: “Đúng vậy, Hiệp Hội Trận Pháp Sư ra một trận pháp sư Thiên cấp, Úc Hoa sư phụ của ngươi nên sốt ruột.”

Tư Đồ Kiều Kiều là đồ đệ của Thịnh Chí Hạo, đồng dạng cũng là đồ đệ của hội trưởng Hiệp Hội Phù Sư, Úc Hoa, Hiệp Hội Phù Sư cùng Hiệp Hội Trận Pháp Sư tranh đấu đã lâu, Tôn Tổ Bình thăng cấp trở thành trận pháp sư Thiên cấp, lập tức liền áp Hiệp Hội Phù Sư một đầu.

(dreamhouse)

Tư Đồ Kiều Kiều cau mày lại, gật đầu: “Đúng vậy!”

Tư Đồ Kiều Kiều đem một ít kiến thức mà nàng học được từ chỗ Thịnh Chí Hạo về nói cho Úc Hoa, nhưng rất nhiều thứ chính Tư Đồ Kiều Kiều cũng không hiểu quá rõ, tự nhiên không thể giúp được Úc Hoa quá nhiều.

“Bí cảnh của Hiệp Hội Trận Pháp Sư đã mở ra, nghe nói bên trong bí cảnh có lối tắt giúp trận pháp sư đi tới Thiên cấp, có bí cảnh này ở đây, về sau Hiệp Hội Trận Pháp Sư sẽ cuồn cuộn không ngừng xuất hiện trận pháp sư Thiên cấp, Hiệp Hội Phù Sư các ngươi nguy hiểm.”

Tư Đồ Kiều Kiều gật đầu: “Úc Hoa sư phụ rất sầu, ta nghe nói, bí cảnh của Hiệp Hội Trận Pháp Sư được mở ra bởi một vị trận pháp sư cực phẩm.”

Tư Đồ Hùng gật đầu: “Đúng vậy! Tên kia lần đầu tiên đi Hiệp Hội Trận Pháp Sư liền cướp sạch Trận Pháp Lâm, sau đó nghe nói Tôn hội trưởng dùng vạn linh thạch dụ hắn trở về, tên kia còn thật sự quay lại.”

“Nghe giống một tên ngu ngốc tự chui đầu vào lưới!” Tư Đồ Kiều Kiều cười nhạt một tiếng.

Tư Đồ Hùng gật đầu: “Đúng vậy! Bất quá, tên ngốc kia thật sự chữa khỏi Truyền Tống Trận đi bí cảnh, giá trị của bí cảnh này vượt xa Trận Pháp Lâm, Truyền Tống Trận được chữa trị, Hiệp Hội Trận Pháp Sư tự nhiên sẽ không so đo chuyện tên kia cướp sạch Trận Pháp Lâm, bất quá, nếu tên kia không làm được, nói không chừng đã bị đánh chết.”

“Hoàng thúc, ta muốn đi Hiệp Hội Trận Pháp Sư.” Tư Đồ Kiều Kiều nói.

(dreamhouse)

Tư Đồ Hùng cau mày lại: “Đi Hiệp Hội Trận Pháp Sư, ngươi điên rồi?”

Tư Đồ Kiều Kiều giải thích: “Sư phụ cùng sư huynh từng nói qua, trận pháp cùng phù chú trăm sông đổ về một biển, kỳ thật có thể liên hệ lại với nhau, gần đây ta nghiên cứu phù chú đến bình cảnh, đang nghĩ có nên thông qua nghiên cứu trận pháp tìm ra cửa đột phá.”

Tư Đồ Hùng: “Như vậy cũng có thể sao?”

Tư Đồ Kiều Kiều lắc đầu: “Không biết, thử xem một chút cũng không sao, lại nói, phong cách của trận pháp sư kỳ quái kia có chút giống sư huynh ta.”

“Sư huynh ngươi bị Thẩm Mạn Thanh đả thương, hiện tại hẳn là đang trốn ở nơi nào dưỡng thương rồi.”

Tư Đồ Kiều Kiều không vui nói: “Nữ nhân điên Thẩm Mạn Thanh kia, chuyện của sư huynh ta cùng Thiên Nhất Phái, liên quan gì đến nàng, nàng một hai phải nhúng tay vào, hại người hại mình.”

Tư Đồ Hùng: “……”

……

Diệp Phàm ngồi bên trong phòng nghỉ ngơi của Hiệp Hội Trận Pháp Sư, gặm linh quả.

Mấy trận pháp sư ngồi xung quanh Diệp Phàm thành một cái vòng.

(dreamhouse)

Mấy trận pháp sư không ngừng cầm vấn đề trận pháp đi dò hỏi Diệp Phàm, Bạch Vân Hi ngồi cạnh xem, thấy mấy trận pháp sư này không giống như đang thỉnh giáo Diệp Phàm lắm, ngược lại càng giống như đang cố ý cầm nan đề đi thử trình độ của Diệp Phàm hơn, xem Diệp Phàm khi nào bị làm khó.

Vấn đề của mấy người Diệp Phàm thuận miệng liền giải quyết, mấy trận pháp sư không khỏi hai mặt nhìn nhau.

“Võ trận sư, ngươi khi nào thì có thể trở thành trận pháp sư Thiên cấp?”

“Nhanh thôi, nhanh thôi, không qua mấy năm nữa.” Diệp Phàm thuận miệng đáp. “Hội trưởng đâu? Sao không thấy lão nhân hắn?”

“Đồ đệ của Y Tiên Cốc Thẩm Mạn Thanh, Thẩm Thu Nguyệt tới, hội trưởng đi nghênh đón.” Một trận pháp sư nói.

Diệp Phàm khinh thường bĩu môi: “Phô trương thật lớn a! Không phải chỉ là một nha đầu thôi sao? Còn làm phiền hội trưởng phải tự mình đi đón nàng.” Tuy rằng hội trưởng mới chỉ Kim Đan Đỉnh, nhưng địa vị của thuật sư Thiên cấp có thể ngang hàng với Nguyên Anh.

“Sư phụ của Thẩm Thu Nguyệt chính là Nguyên Anh a, hội trưởng thế nào cũng nên cho nàng chút mặt mũi.” Một trận pháp sư nói.

Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng, không nói chuyện.

“Võ trận sư không thích Thẩm Thu Nguyệt sao? Đó chính là một đại mỹ nhân a! Còn là một đan sư Huyền cấp, tuổi trẻ đầy hứa hẹn!” Một trận pháp sư hỏi.

(dreamhouse)

Ánh mắt Diệp Phàm đảo qua ngoài cửa, vén tay áo lên, cao giọng nói: “Nàng thì tính là tuổi trẻ hứa hẹn cái gì, cùng lắm cũng chỉ có thể xem là bình thường mà thôi.”

“Nha, Võ trận sư cảm thấy đương kim thiên hạ này, trong số người trẻ tuổi ai có thể được xem như không bình thường?”

“Muốn nói năm đó thiên hạ trong số người trẻ tuổi có ai không bình thường, vậy chỉ có một người ……” Diệp Phàm ánh mắt sáng quắc, dựng một ngón tay với mọi người.

“Không biết là ai có thể khiến cho Võ trận sư khen ngợi như thế?” Trận pháp sư của hiệp hội đều biết “Võ Tư Hàm” khẩu khí rất lớn, nghe thấy “Võ Tư Hàm” nói chỉ có một người không bình thường, mọi người không tự chủ được nhấc lên hứng thú, rất nhiều người đều ẩn ẩn hoài nghi Võ Tư Hàm đang nói chính hắn.

Diệp Phàm ngẩng cằm, nói: “Mọi người biết, đương kim thiên hạ, ta sùng bái nhất là ai không?”

Mấy trận pháp sư hai mặt nhìn nhau, “Không biết?”

“Ta sùng bái nhất đương nhiên là Diệp Phàm! Diệp Phàm chính là một thiên tài, gặp nguy không loạn, anh dũng không sợ, yêu thương đạo lữ sâu sắc, cho dù đối chiến với Nguyên Anh cũng có thể mặt không đổi sắc, Kim Đan bình thường so sánh với hắn quả thực không khác gì gà vườn chó xóm, không chịu nổi một kϊƈɦ, hắn còn tinh thông đan thuật, phù thuật, đa tài đa nghệ, quả thực là tu sĩ mẫu mực của tu chân giới, nữ nhân điên Thẩm Mạn Thanh kia cư nhiên cảm thấy Diệp Phàm không xứng với đạo lữ của hắn, nàng quả thật là mắt chó mù.”

Mấy trận pháp sư tràn đầy câm nín nhìn Diệp Phàm, mấy trận pháp sư khác đối diện với cửa, nhìn thấy Thẩm Mạn Thanh, một đám người sắc mặt cổ quái.

Bạch Vân Hi ngồi bên cạnh, cắn môi, quả thực không biết phải nói gì.

Thao Thiết quỷ linh cười ngã thẳng cẳng, truyền âm cho Bạch Vân Hi: “Bạch thiếu, Diệp Phàm nói hắn sùng bái hắn nhất, hắn thật sự là tự luyến điên rồi!”

Bạch Vân Hi nhìn Thẩm Thu Nguyệt đứng ngoài cửa, nhịn không được nhăn mày lại, Diệp Phàm nhất định là đã sớm biết Thẩm Thu Nguyệt sắp tới, tên này gào vang như vậy chính là để cho Thẩm Thu Nguyệt nghe, Diệp Phàm như vậy thật là…… không thể nói lý.

Diệp Phàm giống như là không phát hiện ra Thẩm Thu Nguyệt, ánh mắt đảo đảo, “Các ngươi ai cũng sùng bái Diệp Phàm giống như ta, chúng ta có thể cùng nhau tâm sự!”

Mấy trận pháp sư lặng ngắt như tờ, Diệp Phàm nhìn mấy trận pháp sư, không cao hứng, nói: “Không có ai sao? Các ngươi ngay cả Diệp Phàm cũng không sùng bái, trêи đời này còn ai đáng sùng bái nữa!”

Mọi người: “……”

(dreamhouse)

……….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio