Mùa thu năm . Nước Đại Tề vua Hạo Nhiên năm thứ , tại Tây Tử thôn.
Một cái chớp mắt đã hết một đời người. Hai mươi bảy năm, có hay không đó chỉ là một giấc mơ dài?
Khẽ thở dài tựa lưng vào thân cây phía sau, mắt mờ mịt mông lung. Trên môi tràn lên một nụ cười khổ. Đã gần một tháng rồi, từ bàng hoàn sợ hãi đến âm thầm chấp nhận. Tử Tình cũng đã quen dần với nơi này. Giơ bàn tay vốn không phải của mình lên nhìn, bàn tay non nớt nhỏ xíu, ngón tay bé nhỏn ngắn ngủn.
Từ một cô gái tuổi sống ở hiện đại chớp mắt một cái trở thành một đứa trẻ tuổi ở nơi cổ đại. Một cái chớp mắt lại như thế nào cách xa ngàn trăm năm thế kỷ thật sự là chuyện quá lạ lùng.
Một làn gió nhẹ thổi bay bay mái tóc mềm. Mùa Thu ở cổ đại là như vậy, trời cao và trong, nắng tuy nóng nhưng luôn có những cơn gió nhẹ thế này. Cơn gió còn mang theo mùi hương của lúa mạ khô.
“Tình Nhi” Một tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ vẫn còn dang dở, Tử Tình mở mắt nhìn.
“Nương” Tử Tình khẽ gọi. Đây là mẹ ruột của thân thể này, Tô thị
Tô thị năm nay tuổi, là con dâu thứ ba ở Cố gia. Tính tình hiền dịu điềm đạm, rất có phong thái của một thôn phụ. Nàng được gã vào Cố gia cũng hơn mười năm rồi, đã sinh năm người con. Tử Tình là xếp thứ tư.
Tô thị vừa lại gần Tử Tình vừa tháo khăn mỏng che nắng trên mặt xuống, bàn tay lau vào vạt áo, ánh mắt quan tâm bàn tay sờ trán Tử Tình. Mấy ngày này con gái bệnh vừa khỏi nên không dám để bé ở nhà một mình. Chỉ đành mang con gái nhỏ theo cho bé ngồi nơi bóng mát, nàng có thể vừa làm dưới ruộng vừa trông chừng con.
Khoãn tháng trước con gái bị sốt cao không giảm, thỉnh đại phu cũng đều nói nàng lần này không xong. Tô thị lo lắng khóc cạn nước mắt. Không nghĩ tới thế nhưng mê mang ba ngày sau con gái hạ sốt tỉnh lại. Nhưng thật ra không ai biết được Tử Tình cô bé kia vốn đã chết rồi. Tử Tình hiện tại là một cô gái đến từ thế giới khác, một thế giới hiện đại văn minh khác xa nơi cổ đại này.
“Thật tốt, không còn nóng nữa” Tô thị vui mừng nói sau đó dang tay muốn ẳm lên Tử Tình.“Nào! để nương bế con về”
Tô thị hai tay ôm lấy Tử Tình định nâng nàng lên. Tử Tình mở miệng phản khán, nàng nói mình có thể tự đi được. Tô thị bắt đắt dỉ chỉ có thể để con gái xuống cho bé tự đi.
Tô thị đi phía trước, Tử Tình thân hình bé bé lại lùn lùn, chỉ đứng vừa tới mông Tô thị. Bàn tay nhỏ xíu nắm vạt áo Tô thị lẽo đẽo theo sau. Hai người đang đi thì nghe có tiếng gọi lại ở phía sau. Tử Tình quay lại nhìn thì thấy một bé gái khoản tuổi dắt tay một bé trai bốn năm tuổi đang đi về phía Tử Tình. Gương mặt hai người rất vui vẽ. nhất là bé trai. một bước đi hai bước nhảy về phía này. Tử Tình híp mắt cười gượng gọi một tiếng “Nhị Tỷ, ngủ đệ!”
Hai người này Tử Nương và Tử Sở, là nhị tỷ và ngủ đệ của Tử Tình. Tử Nương năm nay đã tuổi, theo mấy ngày qua Tử Tình quan sát thì biết Tử Nương ngoài mặt là một cô bé ngoan nghe lời, biết chăm sóc đệ muội, nhưng thật sự không phải hoàn toàn như vậy. Tử Nương là một người có tính ích kỷ và cáo gắt, nhất là đối với Tử Tình, Tử Nương rất không thích tứ muội hay bệnh hoạn này. Còn Tử sở bé năm nay cũng đã năm tuổi, là một đứa bé ngoan. Tuy vậy bé cũng không thích người Tứ tỷ này.
“Ông nội nói để con và tiểu đệ về phụ nương nấu cơm” Tử Nương thấy Tô thị nhíu mày vội vàng nói.
Người trong nhà Cố gia hiện tại điều ở ngoài ruộng gặt lúa. Mọi ngày tới giờ này một mình Tô thị sẽ về trước đễ nấu cơm chờ mọi người về nghĩ trưa sẽ ăn. Hôm nay Cố lão gia tử lại đễ cho Tử Nương và Tử Sở đi theo về phụ giúp chắc Cố lão muốn nói ông đang đói. Ý là bảo phải nấu cơm nhanh. Cố lão là một người tâm tư thâm trầm, có nhiều việc ông không có mở miệng nhưng sẽ có hành động nhỏ, con cháu cũng từ đó mà hiểu ý ông sau đó sẽ làm theo.
Tô Thị chợt hiểu, gật đầu rồi bảo “vậy thì đi nhanh về, chắc nội đã đói bụng lắm”.
Tử Nương gật đầu nói “Dạ” rồi kéo tay Tử Sở đi phía sau Tử Tình.Tử Nương với Tử Sở hai đứa trẻ vui vẽ nói chuyện không khí thập phần hòa hợp. Tử Tình mặt vẫn bình thường, nàng biết ngoại trừ Cố Tam và Tô thị ra rất ích người chủ động nói chuyện với nàng, đây không phải bởi vì Tử Tình mới tới nơi này nên bị như vậy, mà là bé gái Cố Tử Tình chủ thân thể này đã là bị đối xữ như vậy đã lâu rồi.
Tử Tình nguyên là một người vẽ tranh nghiệp dư ở thế kỷ . Cô vốn đã tuổi. Một tháng trước trong một lần bị bệnh nhẹ lại mơ hồ xuyên không đến đây. Nhập vào thân xác bé gái này. Một bé gái tuổi tên là Tử Tình, Cố Tử Tình.
Nơi đây là một thời không xa lạ không giống thế giới hiện đại mà Tử Tình sống. Ở đây con người còn rất cổ hủ và lạc hậu. không có internet, cũng ko có điện. Hầu như toàn bộ đều giống như ở hiện đại những năm vậy.
Ở đây Tử Tình sống trong một đại gia đình họ Cố, thường được bà con xung quanh gọi là Cố Gia, ở Cố Gia được phân ra là bốn phòng.Trong đó là phòng lớn, đại phòng, nhị phòng và tam phòng.
Phòng lớn gồm Cố Lão gia tử và Xuân thị . Đấy là ông bà nội của thân thể này. (nhân vật phụ phản diện lên sàn. Cố Lão gia tử đó. ông này thuộc dạng máu lạnh. ác không thể tã nổi).
Đại phòng có đại bá Cố Nhất Sinh, Đại bá mẩu Đông thị, Cố Đại Điều, Cố Nhị Hoa là con trai và con gái của Đại bá. Nhị phòng có nhị bá Cố Nhị Sinh, nhị bá mẩu Hạ Thị, con trai Cố Đại Ngư.
Tam phòng cũng là phòng Tử Tình đang ở. Cha của Tử Tình xếp thứ ba tên Cố Tam Sinh, Mẹ là Tô Ngọc Khuyến, đại ca Cố Tử Dục, nhị tỷ Cố Tử Nương, tam ca Cố Tử Diệc, Tử Tình xếp thứ tư và một đệ đệ tên Cố Tử Sở. Nhìn quanh tam phòng là đông người nhất. Nhưng ở đây gần một tháng Tử Tình phát hiện Tam phòng ở Cố gia bị đối xử rất lạnh nhạt.
Cố Gia là một ngôi nhà lớn được chia ra làm gian, Mỗi phòng sẽ ở một gian và một gian nhỏ nhất dùng làm phòng bếp.
Cố gia có tổng cộng mẩu đất, nhà thì khá đông con cháu. Cố gia so ra với những gia đình khác trong thôn cũng xem như một hộ bật trung lại có chút tiếng tăm. Nhưng điều làm Cố gia có tiếng ở thôn một phần là nhờ cách trị gia của Cố Lão gia tử một phần là do Cố Đại Sinh vào mười mấy năm trước đã thi đổ cử nhân.
Tại cá thời đại này, người thi đậu cử nhân cũng xem như là một nữa làm quan. Chỉ cần có người quen biết rồi đút lót một ích bạc sau đó là có thể. Lại nói Cố Nhị Sinh và Cố Tam Sinh cũng là người đọc sách, xong chỉ có Cố Tam Sinh là thi đổ được Tú Tài. Theo Tử Tình được biết khi Cố Tam đổ Tú Tài thì Cố Đại Sinh lúc đó thi đậu Cử Nhân. Cố Đại nói với Cố Tam tạm thời đừng đọc sách nữa, ở nhà phụ Cố Lão gia tử làm ruộng. Cố Tam lúc đấy không đồng ý nhưng vì Cố Lão gia tử lại đồng ý với ý kiến Cố Đại Sinh nên Cố Tam chỉ có thể ngậm miệng chấp nhận.
Từ ruộng về tới nhà chính Cố gia chỉ mất khoản một khắc ( phút). Tô thị vừa về đến nhà thì nhanh bắt tay vào vo gạo nấu cơm. “Tình Nhi, con đi thay quần áo rồi vào nhà nghĩ một lát đi, chừng nào nấu cơm xong nương sẽ gọi con dậy.” Tô thị nhìn con gái nhỏ vẫn còn đứng ngơ ngác một bên thì quay sang nói.
Mấy hôm nay là mùa thu hoạch, hằng ngày trừ những người không có ở nhà thì ai cũng phải ra đồng gặt lúa. ngay cả Cố Đại là một cử nhân cũng phải ra đồng. Cố Lão gia tử từng nói. “Đừng có nghĩ các ngươi là người đọc sách rồi không chịu làm việc. Nếu ai không muốn làm việc thì cút ra khỏi Cố gia”
Có lẽ Cố lão gia tử luôn nghiêm khắc, nên con cháu ở Cố gia đều là người chịu đựng được cực khổ. Từ lớn tới nhỏ điều là người bết làm việc. Cũng vì điều này người trong thôn thường hay khen Cố Lão gia tử là một người có tài dạy con. Điều này cũng là một cái tự hào của Cố lão gia tử.
Nói đi cũng phải nói lại, trên dưới Cố gia ai ai cũng là người làm được việc nặng, chỉ riêng Tử Tình ở Cố gia là một người vô dụng. Theo trí nhớ còn lưu lại trong thân thể này Tử Tình được biết. Tử Tình là sinh non nên thể chất yếu ớt, không chịu được nắng mưa cực khổ. Chỉ một chút nắng trưa hay một chút mưa mùa hè là cô bé ngã bệnh ngay. Mỗi lần như vậy phải kéo dài gần cả tháng mới khỏi. Cố gia cũng vì bệnh tình của cô bé mà tốn không ích tiền thuốc me. cũng bởi vì điều này Tam phòng ở Cố gia luôn luôn cúi đầu hơn các phòng khác.
Cố Tử Tình trước đây là một cô bé ích nói, không chịu thân cận với mọi người. Luôn lặng lẽ một mình sẽ không để ý đến người khác, dù đó là cha mẹ huynh đệ.
Cố Tử Tình ở Cố gia cũng chỉ có Cố Tam và Tô thị là yêu thương nàng thật tình, còn những người khác dù đó là Cố Tử Dục, Cố Tử Nương, Cố Tử Sở cũng điều không thích nàng. Nhất là Cố Tử Nương, rất nhiều lần ở sau lưng Cố Tam và Tô thị khi dể cô bé, nếu nói lần bị bệnh này của cô bé cũng có liên quan tới Cố Tử Nương. Nhưng chuyện này nói sau, hiện tại Tử Tình được Tô thị cho đi nghĩ ngơi thì mở cờ trong bụng. Mấy bữa nay ngày nào cũng ngồi trên bờ đê đếm kiến khiến nàng mệt muốn chết rồi. Nàng muốn nói nàng ở nhà không muốn đi theo ra ruộng, nhưng Tô thị nói nàng đang bệnh ở nhà không ai lo lỡ trở bệnh mà không ai trông thấy thì không tốt.
Tử Tình ở hiện đại là một người rất không thích công việc nội trợ. Nàng bình thường sẽ nằm ì một chổ đọc sách hoặc xem phim. Trừ khi làm việc nếu không thì nhất định nằm ì một chổ. Ở hiện đại người ta mướn phòng trọ thường tìm chổ rộng rãi còn Tử Tình lại chọn một phòng nhỏ gọn, nàng nói mướn phòng rộng dẹp dọn rất mất thời gian. Mấy lúc như vậy mẹ nàng chỉ có thể lắc đầu bắc đắt dĩ, “Tại sao ta lại sinh ra một con lừa thế này”
Tử Tịnh vừa đi tiểu Ngủ cũng chạy theo, bé nói nương cho bé đi nghĩ với nàng. Tử Tịnh cười cười nắm bàn tay nhỏ xíu của Tiểu ngủ lắc lắc đi rồi.