Trương Thiết Sơn khẽ cau mày nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Dẫn đường."
Lý Hà Hoa phản xạ có điều kiện "À" một tiếng, ôm Thư Lâm đi lên phía trước dẫn đường, trong lòng tại cảm thấy quái quái, rõ ràng trước đó hai người còn có ý giương cung bạt kiếm, Trương Thiết Sơn không phải rất chán ghét nàng sao? Bây giờ sao lại nguyện ý giúp nàng rồi?
Trương Thiết Sơn đẩy xe theo Lý Hà Hoa về tiểu viện, nhàn nhàn nhìn quét một vòng quanh tiểu viện, lại vỗ vỗ đầu Thư Lâm, rồi hướng Lý Hà Hoa nói: "Ta đi đây", sau đó liền rời khỏi tiểu viện
Lý Hà Hoa cảm thấy hôm nay Trương Thiết Sơn thật làm người ta không hiểu nổi, nhưng mà dù sao đây cũng không phải đại sự gì, không nghĩ ra liền trực tiếp vứt ra sau đầu, tự đi chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai.
Mà Trương Thiết Sơn bên này đang trên đường về nhà, hắn cũng như nàng, trong lòng có chút bối rối.
Hắn xác định Lý Hà Hoa hiện tại không phải là Lý Hà Hoa trước đây, hai người căn bản không giống nhau.
Hôm nay hắn lên trấn bán con mồi, nhớ tới Thư Lâm đang ở cùng Lý Hà Hoa liền lại đây muốn nhìn một chút.
Lúc hắn đến thì thấy Thư Lâm đứng ở bên chân nàng, mà nàng đang nấu món ăn cho khách, vẫn thường xuyên cúi đầu cùng Thư Lâm nói gì đó, ôn nhu như vậy cùng với nữ nhân béo ngang ngược càn quấy không biết liệm sỉ trong trí nhớ của hắn hoàn toàn bất đồng.
Hắn không khỏi nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, càng nhìn hắn thậm chí cảm thấy khuôn mặt hai người cũng dần không giống nhau.
Lúc hắn đang nhìn qua bên này, không nghĩ tới nàng cũng thấy hắn, càng không nghĩ tới nàng sẽ ôm Thư Lâm lại mời hắn qua ngồi ăn, lúc ấy hắn cái gì cũng không nghĩ liền gật đầu đáp ứng.
Sủi cảo nàng làm thật sự ăn rất ngon, trước nay hắn chưa ăn qua sủi cảo nào mỹ vị như vậy, trù nghệ như vậy Lý Hà Hoa không thể có.
Nguyên bản hắn chỉ mới hoài nghi, nhưng sau khi nghe tiểu nhị nói chữ trên thực đơn là nàng tự viết thì hoàn toàn xác định.
Nàng không phải Lý Hà Hoa trước đây. Một người dù có thay đổi nhưng sẽ không thể trong thời gian ngắn mà tính cách thay đổi lớn như vậy được?
Cũng sẽ không trong thời gian ngắn mà có thể biết viết chữ? Trong nhà không có bất luận thư tịch gì, đến một trang giấy cũng không có, Lý Hà Hoa cũng không quen biết người đọc sách nào, sao có thể học viết chữ?
Nghĩ thông suốt điểm này, hết thảy những điểm kỳ quái lại đột nhiên liền có thể giải thích thông suốt. Tuy rằng trong lòng cảm thấy ý tưởng này thực vớ vẩn, nhưng mà hắn lại mạc danh mà tin tưởng, nàng thật sự không phải Lý Hà Hoa trước đây.
Vậy nàng rốt cuộc là ai? Cô hồn dã quỷ nhập người sao? Vậy vì sao lại đối với Thư Lâm tốt như vậy? Ánh mắt Trương Thiết Sơn có phần mờ mịt, đột nhiên rất muốn làm minh bạch mọi chuyện.
Lúc này Lý Hà Hoa cũng không biết Trương Thiết Sơn đã đoán được chuyện của nàng, chính nàng đang vội vàng cùng Tạ tẩu tử chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, sau khi chuẩn bị xong hết liền đặt tiểu hài tử ở trên bàn chơi đùa, còn nàng thì tính toán số tiền thu vào hôm nay.
Tiền thu vào hôm nay được để riêng trong hộp gỗ, đổ toàn bộ ra thấy một đống lớn, toàn bộ đều là tiền đồng.
Lý Hà Hoa chậm rãi đếm, mỗi một trăm văn tiền thì dùng dây thừng xâu lại, đếm không sai biệt lắm khoảng nửa khắc mới xong toàn bộ. Hôm nay tổng cộng kiếm được văn tiền lời, hơn nữa điểm tâm hôm nay bán là văn, trừ đi phí tổn một ngày hôm nay, thu vào khoảng hơn nửa lượng bạc.
Ở thời đại này một lượng bạc đủ cho một nhà nông gia sinh hoạt mấy tháng, một ngày kiếm hơn nửa lượng bạc kỳ thật xem như rất nhiều, nhưng mà đối với ý định mua nhà, muốn mở cửa hàng của Lý Hà Hoa mà nói vẫn là còn lâu mới đủ.
Hy vọng về sau việc buôn bán của quán có thể càng tốt hơn một chút.
Lý Hà Hoa đem tiền bỏ vào rương khóa lại, lúc này mới nói với tiểu hài tử đang dựa trên bàn chơi: "Bảo bối, nương đếm xong tiền rồi, chúng ta đi ngủ thôi."