Chương
Một đám người đùa giỡn đi qua hành lang, thấy họ sắp va phải Mộc Tâm, anh liền đưa tay kéo lấy vai cô, bờ môi vẫn phát ra những âm thanh dịu dàng như tiếng đàn violon: “Không! Nếu dùng một từ để miêu tả về em, anh nghĩ đó là Serendipity.”
Mộc Tâm thấy đoàn người đi qua rồi, cô liền đứng cách anh ra một cánh tay, hơi ngại ngùng hỏi: “Sao lại là Serendipity?”
Anh đút tay vào túi quần âu, cong khóe môi: “Bởi vì em là sự tốt đẹp, không hẹn mà gặp, không cầu mà được!”
Mộc Tâm mắt nhắm mắt mở nhìn anh, nói đùa: “Nói thật em biết đi! Anh thật sự vẫn độc thân thật à? Biết nói chuyện như vậy mà vẫn ế sao?”
Trần Gia Thành cười nói: “Giờ độc thân đang là mode đấy!”
Mộc Tâm lắc đầu cười. Cô ra bàn lễ tân thanh toán xong thì cùng Trần Gia Thành về Linky để lấy xe.
…
Ở một nhà hàng Ý, Lâm Đình Phong vừa mới gặp khách hàng xong, anh ra khỏi cửa chính, bước lên chiếc Maybach, nói với Tiểu A: “Đi đến điểm hẹn tiếp theo đi!.”
Điện thoại Lâm Đình Phong rung lên, có một email mới gửi đến, anh thấy là một IP ẩn danh thì nghi hoặc ấn vào xem. Một loạt các tấm ảnh hiện ra.
Trong bức ảnh, Mộc Tâm đang ngồi ăn cùng Trần Gia Thành, cô ngồi rất gần anh ta, anh ta nói nhỏ vào tai cô gì đó. Cô còn thân mật đẩy tay lên má anh ta. Còn rất nhiều tấm ảnh hai người rất tự nhiên gắp thức ăn cho nhau, còn có cả tấm ảnh Trần Gia Thành ôm lấy vai cô đi ở hành lang.
“Đùng!”, chiếc điện thoại vỡ nát nằm dưới nền xe. Tiểu A bị tiếng động làm cho giật nảy mình, cậu đưa mắt nhìn boss nhà mình qua gương chiếu hậu. Trong lòng run rẫy, ai da~ lại có biến gì nữa đây? Người dọa người sẽ chết đấy! Trái tim bé bỏng của mình không chịu nổi đâu!
Lâm Đình Phong lạnh lùng ra lệnh: “Mua một chiếc điện thoại mới! Hủy lịch hẹn! Về công ty!”
…
Mộc Tâm về đến công ty thì ngồi ngay vào bàn làm việc, nhớ đến việc Trần Gia Thành nhắc đến tin đồn gì đó. Cô mở một trang web tin tức lên. Cô vừa click chuột vào thì các tiêu đề hot màu đỏ tươi đập thẳng vào mắt cô.
Gương mặt cô vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì mà ấn vào từng bài báo và các hình ảnh đính kèm. Càng xem biểu cảm của cô càng thờ ơ và lạnh lùng.
Cửa phòng đột nhiên bị một bàn tay rắn chắc đẩy mạnh ra, Mộc Tâm đưa mắt nhìn qua, Lâm Đình Phong đứng ở trước cửa nhìn cô, môi mỏng phun ra vài chữ: “Thư ký Mộc! Đến văn phòng của tôi!”
Nói xong câu đó anh xoay lưng đi về phòng để lại các nhân viên trố mắt nhìn nhau. Mộc Tâm thong thả đứng dậy đi ra ngoài, phớt lờ ánh mắt tò mò của các nhân viên khác.
Vừa đẩy cửa bước vào, mùi hương bạc hà đã xâm lấn vào phạm vi an toàn của cô, cánh tay của anh kéo lấy tay cô, áp lưng cô lên cánh cửa gỗ.
Hơi thở của anh gần trong gang tấc, đôi mắt đen láy nhìn xoáy vào cô, hỏi: “Em vừa đi đâu về?”
Mộc Tâm vẫn bình đạm nhìn anh, đáp: “Giờ nghỉ trưa thì đương nhiên phải đi ăn trưa rồi?”
Gương mặt của anh phóng đại dần trong tầm mắt, hơi thở nguy hiểm phả lên mặt cô: “Ăn với ai?”
Mộc Tâm cười nhạt: “Một thư ký nhỏ, đi đâu? Làm gì? Với ai? Đều phải báo cáo cho Lâm tổng biết sao?”
Nụ cười của cô làm lòng anh dâng lên một cỗ bất an, anh cúi đầu muốn dùng môi mình dập tắt nụ cười đó. Mộc Tâm đưa bàn tay lên môi ngăn nụ hôn của anh lại.
Cô đẩy người anh ra: “Đang ở công ty, xin Lâm tổng tự trọng. Nếu không có việc gì dặn dò thì tôi phải quay về làm việc, thời hạn hoàn thành dự án chỉ còn hơn một nửa thôi!”, dừng lại một chút cô liền nói tiếp, “Còn nữa, điện thoại của tôi để quên ở chỗ Lâm tổng, anh có thể trả lại cho tôi không?”