Chương
Mộc Tâm nhẹ nhàng đặt ly rượu lên chiếc mâm bạc của người phục vụ, cầm một ly sâm banh lên, một lần nữa đổ lên đầu Quý Tử Nhiên.
Mùi rượu đỏ và rượu sâm banh hòa trộn tạo nên một mùi trái cây lên men nồng nặc đến khó ngửi. Quý Tử Nhiên muốn điên lên đánh về phía Mộc Tâm.
Cô chỉ nhấc tay đã chặn lại cái tát của Quý Tử Nhiên, hất mạnh khiến cô ta lùi về phía sau, đôi giày cao gót phân làm cô ta mất thăng bằng đụng trúng bàn bánh ngọt rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Mộc Tâm bình tĩnh nhấc hai ly rượu vang còn lại ở trên mâm bạc. Từ trên cao nhìn xuống Quý Tử Nhiên, môi mọng mấp máy những âm thanh đều đều đầy sắc xảo như tiếng harmonica: “Cô thích mượn tay phục vụ đổ rượu lên mình người khác lắm mà! Tôi thì thích tự mình đổ trực tiếp như vậy hơn.”, vừa nói Mộc Tâm vừa cầm hai ly rượu đổ xuống người cô ta.
Mọi người xung quanh lúc đầu cứ nghĩ là Mộc Tâm kiếm chuyện gây rối nhưng sau khi nghe thấy lời cô nói, họ mới hiểu thì ra là cô gái kia cố tình kiếm chuyện trước. Họ bắt đầu thấy phản cảm với Quý Tử Nhiên:
“Cô gái ngồi dưới đất là ai vậy? Nhìn lạ quá!”
“Cô ta có được mời không đó hay là lẻn vào gây chuyện vậy?”
“Lúc nảy tôi thấy cô ta đi với người nhà họ Quý đó!”
“Người họ Quý sao? Thiếu giáo dưỡng dữ vậy?”
Nhưng cũng có một số người ý kiến trái chiều:
“Dù bị hại trước nhưng cô gái xinh đẹp kia đâu bị gì! Làm vậy có hơi quá đáng rồi.”
Một cô gái tóc ngắn nhếch khóe môi, góp một câu phản bác: “Quá đáng? Đó gọi là ‘người kính ta một thướt, ta kính người một trượng’. Người không kính lại là người NGU!”
Bà Quý nghe mọi người bàn tán, cảm thấy thật mất mặt, bà siết chặt nắm tay, sao mình lại dẫn con nhỏ ngu này tới chứ? Đúng là bôi tro trát trấu lên mặt người nhà họ Quý.
Trần Tiểu Như cũng sầm mặt, con nhỏ vô dụng, thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều. Cô ta liếc thấy Quý Tử Khiêm đi lại phía này, cô ta liền chớp lấy thời cơ, đi lên trước đỡ Quý Tử Nhiên, tỏ ra dáng vẻ đầy lí lẽ nói với Mộc Tâm: “Tiểu Tâm, sao em có thể làm vậy với Nhiên Nhiên chứ? Dù em hận nhà họ Quý thì cũng không nên trả thù bằng cách này!”, câu nói của cô ta khiến mọi người xung quanh vỡ lẽ, thì ra là ân oán hào môn, nhưng trả thù trong sinh nhật người khác thì cũng quá mất lịch sự rồi đi!
Quý Tử Nhiên sau khi đứng dậy, chỉ thẳng mặt Mộc Tâm, lên tiếng chối bỏ: “Tôi cố ý tạc rượu lên người chị khi nào? Chị đừng có ngậm máu phun người!”
Mộc Tâm mỉm môi nở một nụ cười nhẹ: “Có ngậm máu phun người hay không thì xem camera sẽ rõ.”
Quý Tử Nhiên hơi giật mình: “Ca… camera gì chứ?”
Mộc Tâm liếc mắt về phía chiếc máy giám sát gần đó: “Oh! Cô quý đây không biết sao? Khách sạn cao cấp thế này chẳng lẽ không có camera giám sát. Ừm… theo góc độ này thì chắc quay được cảnh cô bắt chân người phục vụ rõ ràng lắm đấy!”
Cô ta bị lời nói Mộc Tâm làm cho hơi sợ, vội phản bác: “Không cần xem camera đâu! Tao coi như giẫm phải đuôi hồ ly, lần này bỏ qua cho mày.”
Mộc Tâm cười khẽ: “Ây! Sao mà bỏ qua được? Chẳng lẽ… Cô Quý sợ thấy thứ gì đó bất lợi cho mình?”
Quý Tử Nhiên chột dạ, nói lớn: “Sợ gì chứ? Tao chỉ lo sẽ mất thời gian làm ảnh hưởng buổi tiệc của Trần tổng.”
Cô cầm điện thoại ra bấm bấm: “Không mất thời gian đâu! Năm phút, không, ba phút thôi! Tôi sẽ lấy được đoạn camera ghi hình đó cho mọi người cùng xem!”