Mộc Tâm thấy nhìn ngoài cửa sổ không phải là đường về công ty, cô quay qua hỏi: "Anh định đi đâu vậy?"
"Tặng quà cho em."
Cô nghe vậy thì ánh mắt đầy ý cười: "Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"
Lâm Đình Phong dùng giọng điệu thản nhiên, nói: "Để an ủi em thua trận."
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, có thua cũng là Lâm thị lỗ vốn, thế mà lại đi an ủi mình, đáng yêu quá đi!
Cô bặm bặm môi, chọt chọt bàn tay của anh: "Một tay vẫn láy xe được phải không?"
Biểu cảm của cô làm anh phì cười, anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô, năm ngón tay đan lại vào nhau: "Giờ thì vui chưa?"
Mộc Tâm mỉm cười nhìn anh: "Không cần quà đâu! Anh nhìn xem, em có chỗ nào không vui đâu?"
"Em biết trước rồi sao?"
"Đã đoán được phần nào rồi! Chỉ là muốn tương kế tựu kế một chút thôi!"
"Ai làm?"
"Tiểu Bạch."
"Làm sao em biết được?"
"Lúc nghĩ trưa hôm qua, em gặp cậu ta đứng thấp thỏm trước cửa phòng làm việc, lúc vào lấy túi xách thì phát hiện chồng tài liệu bị lục lọi.
Thật ra lúc đấy em cũng không nghĩ nhiều, nhưng trên đường đi ăn trưa về, em gặp cậu ta và Trần Tiểu Như ở quán cà phê gần công ty."
Ánh mắt Lầm Đình Phong hơi tối lại: "Để anh xử lý cậu ấy.", thằng nhóc con, trước đó ngấp nghé Mộc Mộc đã đành, giờ lại còn làm gián điệp thương mại.
Mộc Tâm nghe vậy thì vội lên tiếng: "Không cần, cứ để đó đi đã! Em có kế hoạch rồi!"
Lâm Đình Phonng thắn xe lại ngừng đèn đỏ, vẻ mặt vân đạm phong kinh, nói: "Cần anh phối hợp không?"
Cô nghe vậy thì cười cười: "Cần chứ! Anh mà ra tay thì em thắng chắc rồi!"
Anh yêu chết cái bộ dáng đắc ý đầy tinh ranh này của cô, xoa xoa đầu cô: "Không buồn thì cũng đi xem quà nha? Anh chuẩn bị lâu lắm rồi!"
"Oh! Có thể tiết lộ chút không? Nghe anh nói làm em tò mò ghê!"
"Lát em sẽ biết!"
Mười lăm phút sau, xe ngừng lại ở một tòa cao ốc năm mươi tầng nơi trung tâm đô thị tấc đất tấc vàng.
Mộc Tâm nghi hoặc, hỏi: "Sao lại dừng ở đây?"
Anh đi xuống xe, vòng qua ghế phụ mở cửa cho cô: "Anh dắt em đi xem quà."
Cô mờ mịt bước ra khỏi xe, anh ôm eo cô đi về phía tòa cao ốc.
Cửa kính tự động mở ra, một con robot mặc vest đen di chuyển lại chào hỏi.
Giọng nói đầy máy móc được lập trình sẵn: "Ông chủ, chào mừng anh đến công ty."
Mộc Tâm thích thú kéo kéo tay áo anh: "Woa! Ngầu ghê! Nó gọi anh là ông chủ kìa!"
Thấy cô như đứa trẻ gặp đồ chơi, anh định kéo cô đi vào trong thì bị cô kéo lại, hỏi con robot: "Sao cậu không chào hỏi tôi vậy?"
Con robot dùng mắt quét qua gương mặt cô một cái để nhận dạng, rồi dùng giọng điệu cung kính, nói: "Chào bà chủ! Hôm nay cô rất xinh đẹp!"
"Hahaha, nó còn biết khen em nữa kìa!", cô quay qua hỏi Lâm Đình Phong, "Nó còn biết làm gì nữa không?"
Anh thật bất đắc dĩ, dịu giọng đáp: "Cái gì nó cũng biết!"
Hai mắt cô sắng rực: "Lợi hại vậy sao? Em phải test thử mới được!", cô đứng xoa xoa cằm suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Chim khôn kêu tiếng rảnh rang, câu tiếp theo là gì?"
Con robot ồ ồ trả lời: "Người khôn nói tiếng dịu dàng rảnh rang."
Trên đầu Mộc Tâm có con quạ bay qua kêu quoác quoác quoác!, cô nhìn Lâm Đình Phong: "Nó bị lỗi rồi kìa! Anh mau sửa lại đi!"
Một người một robot đứng ở sảnh chơi trò hỏi đáp như hai đứa nhóc, anh đi lại ôm cô, kéo đi: "Anh sẽ bảo người lập trình lại!"
Cô vừa đi theo anh vào thang máy vừa tốt bụng nhắc nhở: "Đổi lập trình viên nào giỏi văn một chút nha!"
(Anh lập trình lật lật sách: Học lại ngữ văn thôi! Không lại bị bà chủ khiếu nại thì toang!)
Nghĩ nghĩ tới gì đó, cô liền ôm lấy eo anh, ngước đầu, mở giọng làm nũng: "Hay anh tặng em con robot đó đi cũng được!"
Thấy cặp mắt linh động của cô, anh cúi đầu hôn xuống môi cô một cái: "Thích đến vậy sao?"
"Thích chứ! Nhìn nó vừa ngầu ngầu lại vừa ngốc ngốc! Còn có chút đẹp trai nha! Dùng giải trí một chút cũng vui!"
Nghe cô khen nó đẹp trai, ánh mắt anh hơi lóe lóe, trong lòng thầm nghĩ có nên đưa nó qua Châu Phi cho nó đào mỏ đến rụng tay luôn không!
(Bé robot: Éc ô éc!)
Khi lên đến tầng cao nhất, anh dắt cô đi vào một văn phòng.
Bên trong được thiết kế theo lối dị biệt.
Chia làm phòng làm việc và một phòng nghỉ ngơi.
Phòng làm việc đặt một bàn gỗ lim, một bộ sofa tiếp khách và một quầy pha chế rượu.
Phòng nghỉ đặt một chiếc giường kingsize màu trắng ngà, phòng tắm có một bồn tắm lớn, bên cạnh phòng tắm là phòng thay đồ rộng tầm một trăm mét vuông treo đủ các thể loại quần áo từ xuân sang đông.
Mộc Tâm ngồi trên ghế sofa híp mắt nhìn anh, hỏi: "Anh đây là đang muốn kim ốc tàng kiều đó sao?"
Anh nhéo cái má của cô: "Lúc nảy em không nhìn bảng hiệu bên ngoài sao?"
Đúng là mình không nhìn thật, cô dùng ngón trỏ vẽ vẽ lên áo anh, nhỏ giọng đổ lỗi: "Đi bên cạnh anh, em rất khó để ý thứ nào khác lắm!"
Anh nắm bàn tay đang làm loạn của cô, dịu dàng nói: "Công ty tài chính P&T, anh xây tặng cho em đó!"
Mộc Tâm bị tin tức làm cho chấn động mất mấy giây, giọng nói đầy ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa: "Cái...!tòa nhà tầng này...!tặng em?"
"Ừm!"
Mộc Tâm chớp mắt nhìn anh một cách nghiêm túc: "Boss đại nhân, giờ em mới nhận ra một điều...", cô ngừng lại một chút, mím mím môi, "Anh dại gái quá đi!".