Chỉ sau vài ngày, Dụ Yên đã gấp rút muốn lợi dụng cô con dâu này.
Hôm nay có bữa tiệc ở nhà họ Dung, Tịch Nhiên và Ngân Thương Duệ theo như đã định phải có mặt ở đây, đây cũng là một phần trong nguyên tác, một phần trong kế hoạch của Dụ Yên.
Nhà họ Ngân như Tịch Nhiên đã nói đều là một lũ giả dối.
Bọn họ đúng với những gì đã viết, dắt cô tới đây như một món đồ trang trí, dùng để khoe mẽ phô trương.
Cô chỉ mới tạm thời không nói, Dụ Yên đã rất biết lợi dụng giá trị của cô.
Tịch Nhiên là tiểu thư duy nhất của nhà họ Tưởng, xinh đẹp cao quý không ai không biết.
Những vị phu nhân ở đây ít nhiều từng nhìn trúng Tịch Nhiên, muốn giới thiệu con trai của mình cho cô.
Bọn họ có từng tham vọng đó, bây giờ biết được tham vọng chưa tới đã vỡ, xôn xao một tràng không ngớt.
Có người nói ba người đàn bà thành một cái chợ, ở đây lại có mặt tất cả các phu nhân nhà giàu, bọn họ dựa hơi chồng nên rất rảnh rỗi, nên tin tức nhà họ Ngân đã định được con dâu sẽ sớm lan truyền rộng rãi trong giới thượng lưu.
Dụ Yên chính là muốn nhắm vào điểm này để thực hiện mục đích của mình.
Bà ta muốn nhờ miệng truyền miệng, cho tất cả mọi người bọn họ biết nhà họ Tưởng và nhà họ Ngân sẽ sớm hợp tác.
Như thế những kẻ thông minh sẽ sớm tìm đến bà ta hợp tác với những món hời không hề nhỏ.
Tính toán sâu xa như vậy, cũng chỉ có phu nhân Ngân gia mới làm được.
Tịch Nhiên vờ như không quan tâm bản thân bị lợi dụng, thứ cô đang đợi còn ở phía sau nữa kìa.
Bữa tiệc nào cũng sẽ có màn nhảy khai mạc cho bữa tiệc, thường sẽ là những người chủ trì sẽ đứng ra nhảy một màn khiêu vũ.
Nhưng lần này nhất định Ngân Thương Duệ và Lục Cẩm Du sẽ là người mở màn khai mạc.
Phùng Thư - Dung phu nhân đã bàn bạc với Dụ Yên từ trước, bà ấy không có con, tuổi tác đã lớn cũng không còn thích sự chú ý, quyết định sẽ không cùng chồng nhảy một điệu này.
Nên Phùng Thư đã cho phép Ngân Thương Duệ và Tưởng Tịch Nhiên thay bọn họ nhảy màn khiêu vũ này.
“Sau đây là màn khiêu vũ khai mạc bữa tiệc.”
Nếu không có gì thay đổi, Ngân Thương Duệ sẽ tự quyết và đổi Tưởng Tịch Nhiên thành Lục Cẩm Du.
Cô chắc chắn sẽ phải đứng xem bọn đẹp đôi trên sàn nhảy và nghe lời chê cười đến từ những vị quan khách.
Tịch Nhiên không muốn chuyện này xảy ra, cũng không muốn vì thế mà Lục Cẩm Du đắc ý, nên cố tình khiêu khích Ngân Thương Duệ:
“Bản thân xuất chúng quá, chỉ sợ người nào đó bị chớp nhoáng theo không kịp.”
Ngân Thương Duệ hừ lạnh, chiêu kích tướng này anh cảm thấy quá dễ đoán rồi.
Thế nhưng anh lại nguyện ý trúng kế, anh xoay lưng về phía Lục Cẩm Du, đi tới bên Tịch Nhiên lịch thiệp đưa tay ra trước mặt cô như một quý ông.
“Vậy thử xem, ai theo không kịp.”
Ngân Thương Duệ không quan tâm nữ chính sau lưng, tiến đến ôm eo cô, mọi người xung quanh né ra một khoảng dành cho cặp đôi đẹp nhất ngày hôm nay.
Tịch Nhiên quen thuộc đặt một tay lên vai của anh, bắt đầu màn khiêu vũ…
“Hay! Hay lắm!” Dưới khán đài là những tiếng vỗ tay không ngớt, bọn họ đều hướng về hai người trên sân khấu mà tán thưởng.
“Đúng là tuyệt thật, từng nghe lão Thanh cái gì cũng giỏi, không ngờ anh ta lại thật sự khiêu vũ cũng giỏi đến thế.”
“Đấy là do anh không biết, tôi vài lần đều chứng kiến cảnh anh ta khiêu vũ, tiết tấu cực nhanh lại cực kỳ hoa mỹ, nghe nói trước đây tài nữ nhà họ Mục từng cùng anh ta khiêu vũ.
Mang danh tài nữ ở nước ngoài học khiêu vũ ở đây ở kia, không phải vẫn bị anh ta hành cho ngã bệt trên nền đất à? Nhớ lại khi ấy, tôi cũng mất mặt dùm cô ta.”
“Gì? Còn có cả chuyện này nữa à? Diệp Thanh Duệ này thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
Bọn họ đang nói chuyện rôm rả, bỗng nhiên có người nhảy vào cướp lời:
“Ơ nếu tài nữ cũng không thể sánh bước cùng hắn, thế cô gái kia là ai? Tôi thấy cô ấy không chỉ theo kịp mà còn nhảy rất đẹp nữa.”
Bọn họ nhìn thiếu nữ xinh đẹp như thần tiên, nhìn khuôn mặt trắng ướt những giọt mồ hôi mà xiêu lòng.
Có người mê mẫn mãi nhìn cô, giọng điệu dịu nhẹ khen ngợi:
“Cô ấy đẹp thật, không biết nhưng tôi yêu cô ấy mất rồi.”
Có người tỉnh táo, lại vỗ vai, nhắc nhở:
“Đừng nhìn nữa, người của lão Thanh đấy.
Cậu mà để hắn ta thấy ánh mắt cậu như thế là tiêu tùng cả lũ mất.”
“Vậy cô ấy là đại tiểu thư nhà nào vậy?”
Người này hiểu biết, nói hết tất cả.
“Người dưới trướng của lão Thanh đấy, năm nay mới tuổi thôi, tôi dự nhiều tiệc, hễ thấy Diệp Thanh Duệ là sẽ thấy cô gái này theo cùng.” Người này ngừng một chút suy nghĩ, sau đó thì sực nảy ra một cái tên, “Nhớ rồi, nhớ rồi, người này tên Chu Nhiên.”
Chu Nhiên đằng khác đứng một bên mồ hôi ướt đẫm, không kìm nổi mệt nhọc mà thở mạnh.
Diệp Thanh Duệ lấy khăn tay của mình lau mặt cho cô.
Anh dịu dàng chăm chút, như sợ mạnh tay sẽ làm cô vỡ ra vậy.
“Lần sau đừng có thở thế này, mất mỹ quan.”
“Lần kế tôi muốn anh thở không ra hơi.”
Chu Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, thật tâm nói.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, kết thúc bằng tiếng cười của Diệp Thanh Duệ.
“Được thôi, tôi đây kính cẩn mong chờ ngày ấy tới.”
Những mảnh kí ức mơ hồ rơi xuống, cả hai trong tư thế khiêu vũ, đông tác nhanh mạnh đuổi chân nhau đầy mỹ lệ.
Trai thanh gái tú nhìn nhau không rời, không ai chịu thua ai, mọi chuyện chỉ kết thúc cho tới khi điệu khiêu vũ ấy dừng hẳn.
Tịch Nhiên yên phận trong vòng tay Ngân Thương Duệ, hai người bọn họ đều thở dốc trước màn trình diễn, đối phương làm quá tốt, hai người không có cớ gì để bắt bẻ.
Khi này Tịch Nhiên tiếp xúc rất gần Ngân Thương Duệ, mới ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng từ người của anh.
Giống với Diệp Thanh Duệ quá đi!
Song song, Ngân Thương Duệ lại mân mê lọn tóc đáng yêu của cô, không khỏi có phần liên tưởng.
Hành động này trước giờ anh chưa dùng với ai trừ Chu Nhiên…
Hội trường im lặng theo dõi, đến khi màn trình diễn vẫn chưa thoát khỏi dư âm tồn đọng.
Dần dần có những tiếng vỗ tay lộp độp, sau đó thì vang ra cả hội phòng.
“Đẹp đôi quá!”
“Màn trình diễn tuyệt vời!”
“Bọn họ cứ như phát sáng vậy, quá nổi bật!”
Những lời khen có cánh không ngừng vang lên, Lục Cẩm Du từ đầu tới cuối chứng khiến, tức tới run, cô ta còn tưởng bản thân tới đây với danh phận là bạn nhảy, lại không ngờ hào quang lại thuộc về Tịch Nhiên.
Ly rượu trên tay bị cô ta bóp nát, tức giận rời khỏi khán phòng.
Lúc rời đi không ai thèm chú ý tới cô ta, mọi người bấy giờ đều đang hướng về cặp đôi của đêm nay.
Lục Cẩm Du vùng vằng rời khỏi, đi không để ý lại đụng phải người khác.
Cô ta ngơ đi, không thèm xin lỗi lấy câu nào.
“Vô giáo dục, quả nhiên như con điếm nào đó.” Thẩm Dạ Nhu bây giờ mới tới, thấy Lục Cẩm Du tức giận như thế lại không khỏi châm chọc.
“Bà!”
“Muốn nói gì? Nói đi, cô tức lắm đúng không? Nhìn con gái tôi lộng lẫy tỏa sáng, có phải rất căm phẫn, ghen tỵ đúng không? Đồ của nó, cô mơ cũng đừng hòng cướp đoạt!”
Lục Cẩm Du bị Thẩm Dạ Nhu sỉ nhục không còn mặt mũi, liền chạy trốn không dám đối mặt.
Đuổi được con nhỏ trà xanh kia đi, Thẩm Dạ Nhu bấy giờ mới lộ ra ánh mắt an lòng.
Lòng thầm cảm tự hào, bà không nói gì, nhưng khuôn mặt bà đã cho biết mọi thứ rồi!.