*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đau lòng gì chứ?” Tô Lăng theo bản năng hỏi.
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Tất nhiên đau lòng chàng rồi.”
Nàng tránh khỏi lồng n.g.ự.c cậu, giơ tay khẽ vuốt ve gò má cậu, đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn cậu, trong lòng vừa chua xót lại vừa ấm áp.
“Đau lòng ta cái gì?” Tô Lăng mơ hồ đoán được một chút, đè lên bàn tay nàng trên má mình.
Trình Diệc Nhiên chủ động dựa vào trong lòng n.g.ự.c cậu, nhỏ giọng nói: “Đau lòng chàng tuổi còn nhỏ, phụ thân lại như vậy...”
“Không sao đâu.” Tô Lăng rất thản nhiên, “Có lẽ là duyên phụ mẫu của ta tương đối mỏng. Đối với ông ấy không có bao nhiêu chờ mong, thế nên thất vọng cũng sẽ giảm đi một chút.”
Cậu lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Chẳng qua, ta đã đồng ý với nàng sẽ không g.i.ế.c ông ta, cho nên cho dù ông ta có cầm kiếm chĩa vào ta, ta cũng...”
Cậu muốn nói với nàng, đối với những lời nàng nói, cậu đều ghi tạc trong lòng.
“Tô Lăng, chàng-- Cái gì gọi là ông ta cầm kiếm chĩa vào chàng, chàng cũng...?” Trình Diệc Nhiên đánh gãy cậu nói, “Tô Lăng, chuyện lớn như vậy tại sao lại gạt ta? Là bởi vì lúc trước chàng đã đáp ứng ta, không muốn ta giận chàng sao?”
Tô Lăng im lặng trong phút chốc, trên một phương diện nào đó đúng thật là có nguyên nhân này, còn về phương diện khác cậu cũng không muốn cho nàng biết những mặt tối tăm kia. Cậu cười cười: “DIỆC NHIÊN, nàng yên tâm.”
Cậu tự nhủ cậu lại không ngốc, lúc phụ thân cầm kiếm chĩa vào cậu, cậu cũng sẽ không nghển cổ chờ chém. Hiện tại muốn làm tổn thương cậu, cũng không dễ dàng.
“Ta yên tâm cái gì? Yên tâm chàng vĩnh viễn nhớ kỹ lời ta nói?” Trình Diệc Nhiên chậm rãi lắc lắc đầu, “Liền tính dưới tình thế cấp bách chàng thật sự làm gì đó, chàng cảm thấy, sau khi ta đã biết rõ nguyên nhân, thật sự sẽ trách chàng sao?”
“DIỆC NHIÊN...”
“Tô Lăng...” Vành mắt Trình Diệc Nhiên đỏ lên, trong lòng chua xót rồi lại bất an, “Tô Lăng...”
May mắn Thái thượng hoàng lửa giận công tâm kịp thời bị bệnh, bằng không có phải Tô Lăng đã bỏ mạng trong tay ông rồi?
“DIỆC NHIÊN, ta ở đây.” Tô Lăng thấy nàng bỗng nhiên khóc nức nở, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng nàng.
“Phải, đúng là ta không muốn ông ta vì chàng mà chết, không muốn tay chàng dính m.á.u tươi.” Trình Diệc Nhiên nắm lấy tay cậu, nhìn thẳng cậu, “Nhưng ta càng không muốn chàng bởi vì câu nói kia của ta để mặc ông ta thương tổn chàng. Nếu chàng thực sự xảy ra chuyện không may... Tô lăng, ta sẽ hận c.h.ế.t ta.”
Tô Lăng sửng sốt trong chốc lát, tiện đà cười yếu ớt: “DIỆC NHIÊN, nàng thật là...” Cậu lần thứ hai ôm nàng vào trong lòng ngực, “Ta hiểu mà, DIỆC NHIÊN, ta hiểu.”
Vành mắt Trình Diệc Nhiên đỏ lên, tựa vào lồng n.g.ự.c cậu, nước mắt nhịn không được chảy dài.
“Tốt rồi, nàng xem không phải hiện tại ta rất tốt hay sao? Ta phúc lớn mạng lớn, sẽ không xảy ra chuyện không may gì đó đâu.” Tô Lăng dịu dàng nói, “Nàng không tin? Nếu ta không may mắn, sao có thể gặp nàng được?”
Trình Diệc Nhiên lau nước mắt: “May mắn gì chứ!”
Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ, may mắn sao? Nếu bọn họ có thể ở bên nhau mãi mãi, bỏ qua nội dung câu chuyện trong nguyên tác mà hệ thống đã nói, vậy mới đúng là may mắn.
“Rồi, không khóc, đau mắt bây giờ.” Tô Lăng lấy khăn ra, cẩn thận lau nước mắt cho nàng, “Là ta không tốt, không hiểu ý nàng. Hử?”
Trình Diệc Nhiên tự mình tiếp nhận khăn, lau đi những giọt nước mắt. Nàng lắc đầu: “Không phải chàng không tốt, là ta không phải...” Ý niệm vừa chuyển, nàng thu liễm cảm xúc, nói: “Đúng vậy, chính là chàng không tốt, là chàng không phải.”
“Rồi rồi rồi, là ta không phải.” Tô Lăng nói theo nàng, nghiễm nhiên là dáng vẻ tiểu hài tử đang trêu đùa.
Trình Diệc Nhiên nghiêm mặt: “Ta nói nghiêm túc, chàng cẩn thận nghe. Chàng có hai điểm không đúng...”
“Nàng nói đi.” Tô Lăng nhìn nàng nghiêm túc, không khỏi bật cười, trên mặt lại rất là nghiêm túc.
“Điểm thứ nhất chính là chàng mới vừa nói, bởi vì một câu nói của ta, chàng liền…” Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Tô Lăng, không có gì quan trọng hơn sinh mệnh của chàng cả.”
Tô Lăng nghe đến đó, thu liễm ý cười, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt trong suốt. Cậu gật đầu một cái: “Ừ, nàng nói phải. Điểm thứ hai thì sao? Điểm thứ hai là cái gì?”
“Điểm thứ hai là, ta không hy vọng chàng gạt ta.” Lời Trình Diệc Nhiên vừa khỏi miệng, chợt nhớ tới hình như có chỗ nào không đúng, vội vàng nói, “Đương nhiên, ta không phải muốn chuyện gì chàng cũng đều nói với ta. Đại sự trong triều, chàng cũng không cần nhất nhất phải nói với ta. Ta là nói, những chuyện như vậy, về ta, không quan hệ với triều chính. Chàng vui, không vui, những lời muốn nói, đều có thể nói với ta, không cần gạt, cũng không cần một mình chống đỡ...”
“DIỆC NHIÊN...” Ánh mắt Tô Lăng hơi trầm xuống.
Trình Diệc Nhiên nắm lấy bàn tay cậu, tiếp tục nói: “Tô Lăng, chúng ta là muốn làm bạn cả đời. Cả đời rất dài rất dài, ta muốn cùng chàng bước tiếp.”
Đôi con ngươi thu thủy của nàng tràn ngập nghiêm túc cùng thành khẩn, lại như có ngọn lửa lập loè, nóng hổi thiêu đốt trái tim Tô Lăng, dường như có có dòng nước ấm dâng trào.
Cậu gật đầu thật mạnh: “Được, chúng ta cùng nhau bước tiếp.”
“Bây giờ chàng là Hoàng Thượng, ta cũng không thể nói phụ mẫu ta chính là phụ mẫu chàng được.” Trình Diệc Nhiên cười khẽ một chút, “Ta chỉ tận lực, xem có thể cho chàng tình yêu thương mà chàng đáng được có, đều bù đắp cho chàng.”
Lúc mới quen Tô Lăng, nàng coi cậu như là một người nội tâm mạnh mẽ, là tiểu tỷ tỷ có mục tiêu có lý tưởng. Sau này lại cảm thấy cậu không gì không làm được. Lại sau nữa, sau khi biết thêm về thân thế của cậu, quá khứ của cậu, trong tình yêu say đắm của nàng còn có thêm rất nhiều thương tiếc.
Đáng tiếc trong khi nàng và Tô Lăng chung đụng, luôn là Tô Lăng chăm sóc nàng nhiều hơn. Cậu vẫn luôn bao dung nàng.
Trình Diệc Nhiên âm thầm quyết định, về sau phải đối với Tô Lăng tốt một chút, lại tốt thêm chút nữa. Lão Hoàng đế biến Tô Lăng thành lốp xe dự phòng, ông không biết Tô Lăng tốt đến nhường nào.
“Được.” Tô Lăng cười khẽ, “Ta rất chờ mong.”
Trình Diệc Nhiên lấy lại bình tĩnh: “Tô Lăng, ta còn có chuyện muốn nói với chàng. Chàng không hiếu kỳ vì sao ta biết bệnh tình của Thái thượng hoàng có quan hệ sao với chàng sao?”
“Tại sao?” Tô Lăng nhướng mày, trong lòng lại nghĩ, hơn phân nửa là không biết nàng nghe được lời đồn đãi từ nơi nào. Nàng muốn nói, vậy cậu liền nghe. Nàng không muốn nói, cậu cũng có thể tra ra.
“Đó là bởi vì ta có một cái ****” Trình Diệc Nhiên kinh ngạc phát hiện, nàng nói không ra lời. Nàng há mồm, lại phát không ra âm thanh.
Trình Diệc Nhiên mở to hai mắt nhìn, đây là lần đầu trong cuộc đời nàng bị mất giọng. Suy nghĩ nàng xoay chuyển, liền biết là bút tích của hệ thống.
“Không được để lộ sự tồn tại của bổn hệ thống.” Giọng nói máy móc lạnh băng bỗng nhiên vang lên.
Trình Diệc Nhiên bất an mà lại khó chịu, nàng cắn chặt răng, “****...”
Vẫn như cũ không có bất kỳ tiếng động nào.
Lạnh lẽo bất chợt lan tràn trong lòng Trình Diệc Nhiên.
Nàng hiểu rõ, sự chênh lệch lực lượng của nàng và hệ thống. Nàng có chút không chịu thua mà nghĩ, nói không nên lời, vậy viết ra, vẽ ra thôi.
“Ký chủ, bổn hệ thống có thể đọc lấy hoạt động tâm lý của cô. Vừa rồi đã đã cảnh cáo hai lần, lần thứ ba ý đồ để lộ sự tồn tại của hệ thống, không phải chỉ cấm ngôn đơn giản như vậy.”
Giọng nói máy móc lạnh băng không mang theo chút tình cảm, làm Trình Diệc Nhiên tỉnh táo lại trong nháy mắt. Nàng hít hà một hơi, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cũng phải, sự tồn tại của hệ thống, cho dù nàng nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng. Ngay cả khi có người tin tưởng, cũng không nhất định có thể đấu lại hệ thống.
“Không cần đấu với bổn hệ thống.” Giọng nói lạnh băng của hệ thống, “Chờ nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành, hệ thống sẽ tự động giải trừ trói định. Cho nên, vẫn mong ký chủ cố lên.”
Trong lòng Trình Diệc Nhiên buồn bực, một hồi lâu mới “A” một tiếng, tâm nói, đã biết.
Tô Lăng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, biết nàng là có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng nghe nàng nói một câu “Ta có một cái” về sau, cũng chỉ thấy nàng môi mấp máy, lại nghe không đến nàng nói cái gì.
Một lát sau, mới nghe nàng “A” một tiếng. Tô Lăng kinh ngạc: “DIỆC NHIÊN, nàng nói gì?”
“Không có gì.” Tâm tình Trình Diệc Nhiên thoáng chốc nhìn như giảm đi nhiều.
Tô Lăng khẽ nhíu mày, trong lòng càng thêm kỳ quái, cũng không biết nàng làm sao vậy. Nếu nàng đã không muốn nói, cậu cũng không truy vấn thêm.
Cậu lắc đầu cười khẽ, mới vừa rồi nàng còn nói muốn cậu thẳng thắn thành khẩn với nàng. Hoá ra là chỉ thật đối với mỗi mình cậu?
Cậu cong môi cười, tự nhủ, thôi, nàng là một tiểu cô nương, hiện nay không muốn nói, vậy không nói đi.
Trình Diệc Nhiên than nhẹ một tiếng, cúi đầu nói: “Tô Lăng, chúng ta chắc chắn sẽ rất tốt rất tốt.”
-
Trình Diệc Nhiên không hài lòng cái hệ thống này, nhưng là lại không thể thầm mắng trong lòng được. -- Bởi vì hoạt động tâm trí của nàng, đều sẽ bị nó biết cả.
Hệ thống cùng nàng xem như đã đạt được thống nhất, nàng cố gắng nâng cao địa vị nữ tử, còn nó trước tiên kiểm tra đo lường một chút xem suy nghĩ của nàng có ổn hay không.
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng nghĩ thầm muốn làm một chuyện là một loại tâm tình, bị buộc bị thúc giục đi làm chuyện này, lại là một loại tâm tình khác.
Nhưng vẫn cứ khăng khăng nàng không thể có chút chậm trễ.
-
Đầu tháng chín, Hoàng đế hạ mệnh lệnh Khâm Thiên Giám xem ngày tốt đại hôn.
Không lâu sau, Khâm Thiên Giám chọn được ba ngày tốt trình lên vua.
“Mười chín tháng ba, hai mươi mốt tháng bảy, mồng tám tháng chín?” Tô Lăng nhìn nhìn ba ngày.
“Hồi Hoàng Thượng, đây chính là ngày tốt căn cứ theo hạch toán tính ra.” Khâm Thiên Giám Thuần Vu tiến sĩ đáp, “Bởi vì Lễ Bộ cần phải chuẩn bị, cần thời gian khá lâu, cho nên ngày tốt chọn được đều ở sang năm.”
Tô Lăng gật đầu một cái: “Được, vất vả rồi.”
Một tiếng “Vất vả rồi” của cậu làm Thuần Vu tiến sĩ có chút thụ sủng nhược kinh. Thuần Vu tiến sĩ vội nói: “Đây là chức trách của thần, không dám nói vất vả. Thỉnh Hoàng Thượng chọn một ngày tốt.” “Mười chín tháng ba.” Tô Lăng không chút do dự lựa chọn cái thứ nhất.
Xuân thu đều được, càng sớm càng tốt. Hơn nữa, cậu cũng có chút lo lắng người kia hiện tại ở Tây Uyển không trụ được lâu.
Hoàng đế đã chọn, Thuần Vu tiến sĩ tất nhiên đem ngày tốt mười chín tháng ba này khen ngợi một phen. Ông nói có sách, mách có chứng, nói một hồi lâu. Một lúc lâu sau, ông mới đột nhiên tỉnh ngộ cảm giác không đúng, vội dừng lại câu chuyện thỉnh tội.
Nhưng Hoàng đế trẻ tuổi mỉm cười nhìn ông, trên mặt không chút mất kiên nhẫn: “Sao không nói tiếp? Trẫm cảm thấy ngươi nói thật tốt, con cái đầu ấp tay gối, phu thê hòa thuận, xác thật là ngày tốt, vậy kêu Lễ Bộ đi chuẩn bị đi.”
Cậu âm thầm tính toán, ừm, còn nửa năm nữa.
-
Sau khi hôn kỳ định ra, Tô Lăng nhanh chóng thông báo cho Trình Diệc Nhiên: “Mười chín tháng ba, ngay sau sinh nhật nàng mười ngày.”
"Nhanh như vậy?” Trình Diệc Nhiên có hơi kinh ngạc. Nàng tính tính, cũng khoảng năm tháng nữa.
“Nàng yên tâm, sẽ chuẩn bị kịp.” Tô Lăng cười cười, “Nàng cứ an tâm làm tân nương tử của nàng đi.”
Hai má Trình Diệc Nhiên đỏ bừng, ngoài miệng lại không chịu nhận thua: "À, vậy chàng chờ làm tân lang của chàng đi.”
“Rồi, ta chờ.” Tô Lăng thuận miệng nói.
Vẻ mặt cậu thản nhiên, ngược lại khiến cho gương mặt Trình Diệc Nhiên càng thêm đỏ. Nàng nghĩ nghĩ, nhẹ giọng hỏi: “Tô Lăng, có phải ta nên học chút quy củ trong cung không? Hoặc là tự mình học may giá y?”
“Không cần.” Tô Lăng gần như là buột miệng thốt ra, “Ta là nói nàng không cần học quy củ trong cung. Trong cung có thể có quy củ gì chứ? Quy củ trong cung đều do Hoàng đế định. Về phần giá y, chuyện giá y không cần nàng lo lắng, đều có người chuẩn bị rồi. Nếu thật sự muốn tự mình may giá y, đến lúc đó chỉ cần thêm hai mũi khâu là được.”
Tô Lăng quét liếc nàng một cái, nhướng mày: “Lại nói, thêu thùa may vá của nàng tốt lắm sao? Quen biết lâu như vậy, cũng chưa gặp qua nàng làm cho vị hôn phu nàng cái túi tiền nào...”
“Chàng--” Trình Diệc Nhiên không nghĩ cậu vừa xoay chuyển đề tại, thế mà lại chuyển tới chuyện này. Nàng có vài phần dở khóc dở cười, “Chàng nghĩ như thế nào mà hỏi ta làm túi tiền. Ta chưa làm cho chàng sao?”
"Không có.”
“Rõ ràng ta đã làm cho chàng túi thơm rồi mà.” Trình Diệc Nhiên vội la lên, “Đoan Ngọ năm ấy, chúng ta trên đường đi Thục Trung. Ta ở trạm dịch làm cho chàng. Chàng cũng đừng nói chàng quên rồi nhé.”
Đôi mắt nàng trừng lên tròn xoe, rất có ý tứ “Chàng dám nói đã quên, ta liền xử đẹp chàng”.
Tô Lăng không khỏi cười khẽ, lại cố ý nói: “Ta không quên. Nhưng mà túi thơm đâu phải túi tiền.”
“Coi như túi thơm không tính, lúc chúng ta mới vừa quen biết không bao lâu, ta đã tặng chàng túi tiền màu xanh lá đó thôi. Vẫn là thím Giang tự tay làm đấy.” Trình Diệc Nhiên nhớ tới chuyện xưa, mi mắt cong cong, ý cười trong mắt chảy xuôi.
Tô Lăng thấy nàng rõ ràng là giảo biện, lại nhịn không được cười khẽ.
Cậu tự nhủ, thật tốt. Mặc kệ thân phận của cậu có biến đổi thế nào, nàng ở trước mặt cậu, vĩnh viễn là chính nàng. Mà cậu ở trước mặt nàng, cũng luôn quên đi thân phận của chính mình.
Cậu lẳng lặng mà nhìn nàng, trong mắt trong n.g.ự.c đều tràn ngập nhu tình.
-
Sau khi hôn kỳ của nàng và Tô Lăng chính thức định ra, Trình Diệc Nhiên có chút bất an, e sợ hệ thống nhảy ra nháo loạn. Nhưng mà vẫn ổn.
“Trên nguyên tắc, bổn hệ thống sẽ không bức bách ký chủ lựa chọn.” Giọng nói điện tử lạnh băng trỗi dậy, “Hệ thống chỉ biết nhắc nhở, cụ thể làm như thế nào, còn lại đều là ký chủ tự mình lựa chọn.”
Trình Diệc Nhiên không nói gì, nghĩ thầm, nói là để ký chủ tự mình lựa chọn, nhưng là lựa chọn ngươi đưa ra, căn bản không thể nào lựa chọn tốt được không?
“Ký chủ nếu không muốn lựa chọn...”
Trình Diệc Nhiên vội vàng đánh gãy: “Nghĩ lại rồi, muốn lựa chọn.”
Nàng chậm rãi thở ra một ngụm buồn bực, sớm chút giải trừ trói định với hệ thống thì tốt rồi.
-
Giữa tháng chín, một áng văn chương của Bạch đại nhân Bạch Thanh Tùng gây ra chấn động không nhỏ.
Trong áng văn, Bạch đại nhân đã chỉ ra làm nữ tử không dễ dàng và cũng trình bày và phân tích kỹ càng tỉ mỉ những quyền lực mà tử nữ nên đạt được.
Trình Diệc Nhiên đối với nội dung áng văn chương này không mấy xa lạ, thậm chí quyền lợi mà nữ tử nên có được, vài điều nữa đều là nàng và Bạch đại nhân cùng nhau thảo luận.
Lúc đầu khi nàng nói với Bạch đại nhân, Bạch đại nhân đầu tiên khiếp sợ, chỉ cảm thấy nàng là nói hươu nói vượn. Nhưng sau khi nhìn nàng viết ra một vài kiến nghị tâm đắc, ánh mắt Bạch đại nhân có chút thay đổi. Ông chỉ vào quyền kế thừa: “Nữ nhi cũng có thể?”
Trình Diệc Nhiên biết dưới gối Bạch đại nhân chỉ có hai nữ nhi. Trăm năm sau, hơn phân tài sản trong nhà ông nửa là phải sung công. Ông cũng có tư tâm, ông cũng muốn hai nữ nhi sống sung túc hơn.
Bạch đại nhân từng là đế sư, sức ảnh hưởng rất lớn. Dựa vào sách luận mà khi còn trẻ vang danh thiên hạ. Mỗi một áng văn chương của ông, đều sẽ được người đọc sách tranh nhau truyền đọc, được đông đảo người ủng hộ.
Tuy nhiên lần này, tác phẩm mới của ông bất đồng với tác phẩm một chiều trước kia, bắt đầu có những nghi ngờ.
Đương nhiên, cũng bởi nghi ngờ, thế nên người thảo luận lại càng nhiều.
Trình Diệc Nhiên âm thầm cảm thán, thầm nghĩ danh nhân chính là danh nhân. Như bây giờ cũng khá tốt. Có thảo luận, có tranh luận, cũng sẽ có thay đổi.
Nhưng có lẽ Trình Diệc Nhiên đã quên, chính nàng cũng coi như là một danh nhân.
Khâm Thiên Giám bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, người chuẩn bị trở thành Hoàng hậu như nàng lại lần nữa trở thành đối tượng được người người hâm mộ.
Trình thị xuất thân thường thường, đột nhiên nhảy tới phượng vị, còn không phải là bởi vì tài hoa xuất chúng, trung hiếu song toàn sao?
-
Hiện giờ mỗi tháng đều có thiếu niên đến thư viện Sùng Đức đọc sách. Chỉ cần thông qua kiểm tra nhập học, đều sẽ được lưu lại.
Trình Khải cảm thán: “Học xá mới xây dựng này xem như thật sự có tác dụng rồi.”
Phu tử dạy cưỡi ngựa b.ắ.n cung ở thư viện Sùng Đức thế nhưng lại là nữ nhân, điều này làm cho mọi người cảm thấy mới lạ.
Chu Lệnh Nguyệt đối với việc chính mình chủ động đến thư viện Sùng Đức đọc sách vô cùng đắc ý. Nàng dám nghĩ dám làm, phụ thân cũng không làm gì được nàng. Hơn nữa nàng khắc khổ nỗ lực, lúc đầu phụ thân cho rằng nàng kiên trì mười ngày nửa tháng liền không kiên trì nổi nữa. Nhưng đã hơn nửa năm qua đi, nàng càng thích nơi này hơn. Kiểm tra xếp hạng hằng tháng của nàng cũng thong thả ổn định tăng lên.
Nàng tin tưởng, nàng nhất định sẽ làm phụ thân lau mắt mà nhìn.
Phu tử trong thư viện, trước mắt nàng thích nhất chính là Phùng phu tử, thật là nữ trung hào kiệt. Nghĩ đến Phùng phu tử thoải mái hào phóng cũng không che dấu thân phận, nàng bất giác có chút xấu hổ. Có lẽ nàng cũng nên giống như Phùng phu tử vậy...
Chẳng qua ý niệm này xoay chuyển trong chớp mắt, lại mau chóng bị đè xuống.
Nàng trước vẫn chớ chọc phụ thân nàng tức giận, phu tử trong thư viện dạy bọn họ phải hiếu kính phụ mẫu. Mẫu thân nàng không còn, nhưng phụ thân vẫn còn sống mà.
- - Nói đến cũng kỳ quái, phải hiếu thuận phụ mẫu các thứ, trước kia cũng có không ít người dạy dỗ nàng. Nhưng nàng rất ít khi để trong lòng, nhưng hôm nay phu tử ở thư viện nhắc tới, nàng thế nhưng lại để tâm, hơn nữa muốn kiên quyết thực hiện.
-
Chu Thái phó có thể rõ ràng cảm giác được tiểu nữ nhi đang dần dần hiểu chuyện, khi nói chuyện với ông, ngữ điệu kính cẩn nghe lời hơn nhiều, cũng hiếm khi nổi giận với ông.
Nên như thế, ông nghĩ, có lẽ đã trưởng thành rồi.
Tuy rằng hy vọng nữ nhi sớm về nhà, không làm mọi chuyện rối lên, nhưng lúc trước ông không kiệt lực ngăn cản nàng đọc sách đi học, mà nàng lại còn ngoan ngoãn, Chu Thái phó liền mở một mắt nhắm một mắt, rất ít khi nhắc tới việc này.
Tiểu nữ nhi bên này cũng không cần quá lo lắng, Chu Thái phó càng lo lắng chính là trưởng nữ Chu Hoản Nguyệt.
Lúc trước Thái thượng hoàng hạ chỉ ban c.h.ế.t cho Chu Hoản Nguyệt, vì thế còn để Đỗ Duật Đỗ Tu Viễn hai lần cầm độc tìm người.
Vẫn may Hoản Nguyệt phúc lớn mạng lớn ra ngoài vân du, tránh thoát này một kiếp.
Hiện giờ Thái thượng hoàng bị thất tâm phong, chỉ sợ đã sớm không còn nhớ rõ việc này. Cho dù tương lai Thái thượng hoàng khỏi hẳn, nhớ ra rồi, vậy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Thái thượng hoàng sao, chung quy cũng chỉ đã từng là Hoàng đế.
Thế nhưng, hiện tại Hoản Nguyệt ở nơi nào?
Khi Chu Thái phó còn đang lo lắng nữ nhi ra ngoài vân du, vào một buổi chiều hoàng hôn Chu Hoản Nguyệt lặng lẽ xuất hiện ở cổng lớn Chu gia.
Nhìn thấy trưởng nữ Hoản Nguyệt, Chu Thái phó giật mình, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt. Đối với nữ nhi mà nói có thể là đoàn tụ sau mấy tháng chia xa. Nhưng đối với ông mà nói, đây là kiếp sau mà nữ nhi trọng sinh.
“Hoản Nguyệt mấy ngày nay con đi nơi nào?” Trong lòng Chu Thái phó kích động, chòm râu run rẩy.
“Là Thái tử, không, là Hoàng Thượng, hắn an bài nữ nhi đến chùa An Quốc.” Chu Hoản Nguyệt nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối. Nàng mang vẻ mặt áy náy: “Vốn nên sớm gửi tin về cho cha..."
Chu Thái phó nghe thấy, kinh ngạc không thôi: “Đợi chút, con nói khi nào?”
“Đầu tháng năm ạ.” Chu Hoản Nguyệt khó hiểu, không rõ phản ứng của cha.
Chu Thái phó ngơ ngẩn, lập tức hiểu ra, đây là Hoàng đế ra tay giúp nhà bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn ông vô cùng kích động: “Là như thế sao.”
Kể từ đó, Hoàng đế đối nhà bọn họ mà nói, không chỉ là quân, mà còn là đại ân nhân.
“Phụ thân làm sao vậy?” Chu Hoàn Nguyệt quan tâm hỏi.
“Không có việc gì.” Chu Thái phó xua tay, “Vi phụ chỉ là nghĩ nên làm nhiều chuyện tốt hơn.”