Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

chương 25-26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

25

Ngô Tĩnh Vân dựa vào đầu giường, đùa nghịch chiếc trâm ngọc trong tay, so sánh nhà mẹ đẻ của Lương quý phi và hộ bộ thượng thư Tề Lương Sinh.

Hộ bộ thượng thư Tề Lương Sinh có xích mích với Vĩnh Ninh hầu, nghe nói thù hận giữa hai người bọn họ bắt đầu từ thời niên thiếu. Khi Vĩnh Ninh hầu còn sống, chỉ cần hai người gặp mặt đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau, bộ dáng không chết không thôi.

Chỉ có điều sau khi Vĩnh Ninh hầu chết, ngược lại không thấy Tề Lương Linh động tay động chân gì với phủ Vĩnh Ninh.

Nhà mẹ đẻ của Lương quý phi bất hoà với phủ Vĩnh Ninh hầu, thứ nhất, vì Lương quý phi đã từng lôi kéo Vĩnh Ninh hầu, nhưng bị từ chối. Nhị hoàng tử thứ hai do Lương phi sinh vì vậy mà bất mãn với Tiêu Hoài, trù tính âm mưu ám hại Vĩnh Ninh hầu, kết quả bị phản kịch lại, bắt gà không được còn mất nắm thóc.

Lý do thứ hai là đệ muội của Lương quý phi - Lương nhị phu nhân, hiện tại cũng là đương gia phu nhân của Lương gia, đã từng ái mộ Vĩnh Ninh hầu, nhưng cuối cùng Vĩnh Ninh hầu lại lấy Vĩnh Ninh hầu phu nhân hiện tại. Vị Lương phu nhân kia vẫn luôn ôm hận trong lòng với Vĩnh Ninh hầu phu nhân.

So với hai người, Tề Lương Sinh dường như quân tử hơn một chút, Lương gia làm việc trước giờ vẫn luôn bừa bãi không kiêng dè ai. Báo tin tức cho Lương gia, đả kích phủ Vĩnh Ninh hầu nhận được có lẽ sẽ lớn hơn một chút.

Vậy thì Lương gia đi.

Ngô Tĩnh Vân hạ mắt xuống, nhìn những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng ta, hít một hơi thật sâu, Hầu phu nhân ngươi cũng đừng hận ta, đừng trách ta, ai bảo ngươi sinh ra một nhi tử vừa dốt nát lại vô năng.

Nghĩ xong liền làm, Ngô Tĩnh Vân không phải là một người có tính trì hoãn. Ra khỏi giường tìm một tờ giấy viết thư bình thường, sau đó cầm bút bằng tay trái bắt đầu viết. Nàng ta viết rõ lý do tại sao Liễu gia bị kết án, những tội mà Liễu Bích Cầm phải gánh chịu, và nơi Tiêu Ngọc Thần giấu nàng ta.

Sau khi viết xong, nàng ta cầm tờ giấy lên đọc lại một lần rồi mỉm cười hài lòng. Mặc dù những từ ngữ xấu xí, nhưng không ai có thể nhận ra đây là bút tích của nàng ta. Bây giờ không phải là lúc trở mặt với phủ Vĩnh Ninh hầu, không thể để mọi người biết chính nàng ta là người tố cáo Tiêu Ngọc Thần.

Căn cơ của phủ Vĩnh Ninh hầu và phủ Đường quốc công đã cắm ở Thượng Kinh rất sâu, cho dù chuyện này lộ ra thì chỉ gây tổn hại cho Tiêu Ngọc Thần và phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ không ngã. Còn nếu để người khác biết nàng ta là người làm ra chuyện này, vậy cũng gây bất lợi cho danh tiếng của nàng ta.

Dù sao bây giờ giữa nàng ta và Tiêu Ngọc Thần vẫn còn hôn ước. Nếu nàng ta vạch trần vị hôn phu, cho dù vị hôn phu đó có thật sự có tội hay không, nàng ta đều sẽ mang tiếng là người ngoan độc.

Nhưng, Liễu Bích Cầm, nàng ta sẽ khiến Liễu Bích Cầm sống không bằng chết.

Hít một hơi thật sâu, Ngô Tĩnh Vân gấp bức thư lại bỏ vào trong phong thư, sau đó vẫy tay gọi nha hoàn đến trang điểm thay y phục cho mình. Trước khi ra ngoài phải đến báo cáo Phùng Thị trước. Phùng Thị bây giờ còn đang giả làm từ mẫu trước mặt nàng ta, mọi chuyện đều thuận theo nàng ta, chắc chắn sẽ không ngăn cản.

Quả nhiên, Phùng Thị từ ái dặn dò vài câu liền để nàng ta ra khỏi phủ.

Ngồi trong xe ngựa đi ra ngoài, nghe tiếng xe ngựa lộc cộc, Ngô Tĩnh Vân vén rèm xe lên nhìn ra ngoài. Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng chiếu xuống có hơi chói mắt, nhưng loại cảm giác ấm áp này, khiến người ta say mê.

Đường phố chật kín người, ồn ào nhưng tràn đầy sức sống.

Kiếp trước về sau nàng ta vẫn luôn nằm triền miên trên giường bệnh, trước khi chết nàng ta gần như gần một năm không ra khỏi nhà. Bây giờ nhìn đường phố náo nhiệt, nàng ta không khỏi nhếch khóe miệng lên, có thể sống khoẻ mạnh đúng là thật tốt.

Hạ rèm xuống rồi nhìn xuống bức thư trong tay, kế hoạch của nàng ta là tìm một tên ăn xin trên đường, nhờ hắn chuyển bức thư này đến Lương phủ.

Những quyền quý lâu đời ở Thượng Kinh đều sống ở Đông Thành, Lương gia nổi lên sau khi Lương quý phi được sủng ái, cũng không lâu lắm, cho nên Lương gia không ở Đông Thành mà là ở Nam Thành, cách Ngô gia rất xa. Xe phải đi gần nửa canh giờ mới đến.

26

Bảo người đánh xe dừng xe ngựa ở góc đường cách Lương phủ không xa, Ngô Tĩnh Vân mở rèm ra xem có người ăn xin nào không, nhưng lại nhìn thấy một thanh ảnh màu xanh lam cách đó không xa.

Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Thần thời thiếu niên.

Vẫn là dáng vẻ trong ký ức, quân tử như ngọc mạch thương vô song.

Trái tim nàng ta vừa đau trướng, bàn tay siết chặt bức thư chưa được gửi đi, ánh mắt của Ngô Tĩnh Vân có chút mờ mịt.

Thật ra kiếp trước bọn họ cũng có một khoảng thời gian ấm áp, nhưng về sau Tiêu Ngọc Thần càng ngày càng lạnh lạnh nhạt, cộng thêm tầng tầng lớp lớp thủ đoạn của Liễu Bích Cầm, những giây phút ấm áp đó đã sớm bị chôn vùi trong những thống khổ và thù hận trong lòng nàng ta. Không nghĩ tới bây giờ lại nhớ ra

"Tiểu thư, ngài bị làm sao vậy?" Nha hoàn Hạnh Nhi thấy nàng ta rơi lệ, mặt đầy vẻ lo lắng.

"Không sao." Ngô Tĩnh Vân dùng khăn tay lau nước mắt, cúi đầu cầm lấy bức thư đã nhàu nát, vuốt phẳng từng chút một. Tiêu Ngọc Thần, đừng trách ta tàn nhẫn. Không báo được thù kiếp trước, kiếp này ta cũng không thể sống tốt được. Muốn trách thì tự trách chính mình đi.

Hít một hơi thật sâu, nàng ta kiên quyết đưa bức thư cho Hạnh Nhi, lại dặn dò phải làm như thế nào. Hạnh Nhi nhận lấy bức thư, vén rèm xuống xe, Ngô Tĩnh Vân lấy một chiếc mũ có màn che ra đưa cho Hạnh Nhi, "Đội cái này vào."

Tránh người khác nhìn thấy ngoại hình.

Hạnh Nhi đội mũ vành lên, xuống xe ngựa đi về phía tên ăn xin, đưa cho tên tiểu ăn xin mấy đồng tiền, lại dạy hắn vài lần nên nói như thế nào, xong việc rồi mới trốn ở một góc nhìn tên tiểu ăn xin đi về phía Lương phủ.

So với Ngô phủ, cổng Lương phủ được xây dựng hoa lệ quý khí, ngoài cửa đứng hai tên thị vệ, uy phong lẫm liệt.

Thị vệ nhìn thấy một tên ăn xin nhỏ từ xa đi tới liền đuổi hắn đi, "Mau cút đi, đâu không phải là nơi ngươi nên tới."

Tên ăn xin rất sợ hãi, nhưng sau khi chạm vào vài đồng tiền trong túi, hắn vẫn lấy hết can đảm chạy tới, dừng lại cách người bảo vệ hai mét, giơ bức thư trong tay lên rồi nói: "Đây là... Đây là thư đưa cho Lương phủ nhị phu nhân, rất quan trọng, nếu không đưa tới tay các ngươi nhất định sẽ bị trừng phạt."

Tên ăn xin nói xong, vội vàng chạy đến nhét bức thư vào tay một trong những tên thị vệ, sau đó quay đầu bỏ chạy. Thị vệ cầm lấy bức thư không biết nên làm như thế nào, đưa một bức thư mà tiểu ăn xin cho Lương nhị phu nhân, liệu có bị trừng phạt hay không?

Nhưng nếu thật sự đúng như lời tiểu ăn xin nói, là chuyện rất quan trọng thì sao? Hai thị vệ thảo luận một lúc, quyết định để quản gia quyết định.

Quản gia của Lương phủ nhận thư, do dự một lúc rồi đưa bức thư cho Thái ma ma bên người Lương nhị phu nhân. Thái ma ma nhận lấy bức thư đi vào viện của nhị phu nhân, nhìn thấy hai nha hoàn thông phòng của Nhị gia đang quỳ dưới hiên, trên mặt có dấu tát.

Coi như không nhìn thấy, bà ta nhấc rèm lên bước vào phòng, nhị phu nhân đang duỗi tay cho tiểu nha hoàn cắt móng tay, bàn tay đầy đặn trắng nõn nà. Bà ta đi vào hành lễ: "Nhị phu nhân, thư do quản gia đưa tới, nói là đưa cho ngài."

Bà ta giấu chuyện tên ăn xin, nếu không nhị phu nhân nhất định sẽ không động đến bức thư.

Lương nhị phu nhân ngước mắt lên nhìn bức thư trong tay Thái ma ma, thong thả nhàn nhã nói: "Ai gửi?"

"Quản gia không nói." Thái ma ma đưa bức thư, Lương nhị phu nhân không kiên nhẫn nhận lấy, mở ra rồi lấy lá thư bên trong ra, vừa nhìn thấy những dòng chữ xiêu vẹo trên đó liền muốn nổi giận. Nhưng khi lướt nhìn thấy bốn chữ phủ Vĩnh Ninh hầu trên đó, nàng ta nén cơn tức giận xuống, bắt đầu cẩn thận đọc thư.

Càng đọc khoé miệng của nàng ta càng kéo ra độ cong lớn, đọc đến cuối cùng nàng ta liền bật cười lớn: "Đường Thư Nghi, ta xem lần ngươi còn đắc ý như thế nào."

Lương nhị phu nhân mấy năm nay có chút phát tướng, khi cười da thịt dưới cằm khẽ run rẩy. Nàng ta cất bức thư đi, đắc ý nói với Thái ma ma: "Đi gọi Nhị lão gia qua đây một chuyến, nói có chuyện liên quan đến phủ Vĩnh Ninh hầu."

Khi Thái ma ma nghe thấy lời này liền vội vàng đi đến tiền viện mời người, chuyện Lương phủ bất hoà với phủ Vĩnh Ninh hầu, cơ hồ gần như mọi người ở Thượng Kinh này đều biết.

Đến tiền viện, Lương nhị gia đang vẽ tranh trong thư phòng, đứng bên bên cạnh là tiểu nha hoàn xinh đẹp. Lương nhị gia thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng ta, ánh mắt hai người như muốn hòa quyện vào nhau.

"Nhị thiếu gia, nhị phu nhân mời ngài qua." Thái ma ma nói.

"Không rảnh." Lương nhị gia không kiên nhẫn xua tay.

"Nhị phu nhân nói là chuyện liên quan đến phủ Vĩnh Ninh hầu." Thái ma ma lại nói.

Bàn tay vẽ tranh của Lương nhị gia dừng lại, cau mày một hồi, sau đó đưa bút lông cho tiểu nha hoàn xinh đẹp, rảo bước đi về phía hậu viện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio