Sau khi quay những cảnh ở huyện thành xong, lại đi đến thành phố để quay phim trong mười ngày.
Quá trình quay phim diễn ra rất suôn sẻ, bởi vì các cảnh quay của Thiệu Bắc rất hay, những cảnh khóc thường được thực hiện trong một lần, tốc độ đang tiến triển rất khả quan, so với kế hoạch thuận lợi hơn rất nhiều, trực tiếp hoàn thành được một phần ba.
Đến lúc này, các cảnh quay riêng của Thiệu Bắc cũng đã kết thúc, chủ yếu còn lại phần quay của Thiệu Bắc phối hợp với các diễn viên khác.
Đạo diễn Lục thực sự muốn hoàn thành việc quay phim trong một lần, nhưng việc này thì ông ấy chỉ có thể ước mà thôi, bởi vì kỳ nghỉ hè đã kết thúc và Thiệu Bắc sắp bắt đầu đi học lại.
Cảnh quay ở thôn vừa vặn chưa quay đến, đạo diễn Lục đã theo Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập trở lại thôn, đợi Thiệu Bắc tan học và tiếp tục quay phim.
Trước khi Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc quay trở lại, Quý Bất Vọng đã tìm đến.
Cũng không đến tay không, mà mang theo những món quà—năm chiếc cặp đi học và một số dụng cụ học tập như là hộp bút ở bên trong.
"Tôi cũng không biết nên mua cái gì, nhớ đến bọn trẻ sắp khai giảng nên tôi mua cặp sách cho bọn chúng.
Nghe nói trẻ con đều rất thích."
Kể từ lần tỏ tình lúc trước, phát giác rằng Mục Kinh Trập có thể cảm thấy không được tự nhiên, Quý Bất Vọng trong khoảng thời gian này cũng không tìm cách đến tìm Mục Kinh Trập, mà là để cho cô chút thời gian để tiếp nhận.
Gặp lại Mục Kinh Trập, ánh mắt anh vẫn sáng ngời, nhưng không có như trước một mực nhìn chằm chằm không chớp mắt, tương đối có chút kiềm chế.
"Tốn tiền anh rồi."
Mục Kinh Trập gãi đầu muốn từ chối, nhưng Quý Bất Vọng hao tâm chuẩn bị, cô không tiện trực tiếp làm anh ấy thất vọng.
Nhìn Quý Bất Vọng nghiêm túc nói chuyện với Thiệu Bắc, Mục Kinh Trập nhớ tới lời nói của Quý Bất Vọng về việc cùng nhau nuôi nấng bọn trẻ, bây giờ nhìn lại, anh không phải chỉ tùy tiện nói mà thật sự nghĩ như vậy sao?
Mục Kinh Trập có chút bối rối, bởi vì anh sẽ phải trở thành cha dượng của năm đứa trẻ và cùng cô nuôi dạy chúng, sự hy sinh này quá lớn, cô có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Cô chỉ là một người bình thường.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mục Kinh Trập cảm thấy tất cả đều là do bệnh mù mặt, nếu như có thể nhìn thấy người khác, anh ấy cũng sẽ không lọt hố như vậy.
Nghĩ đến đây, nếu cả đời chỉ có thể nhìn mặt cô, nhìn thêm mấy năm nữa liệu có chán không?
Suy nghĩ của Mục Kinh Trập bay xa, cho đến khi Thiệu Bắc gọi cô: "Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?"
"À?"
"Thầy Quý đang nói chuyện với mẹ đó."
"Ồ ah, anh nói cái gì vậy? Xin lỗi, vừa nãy tôi đang nghĩ đến chuyện khác."
"Tôi nói ở nhà tôi có rất nhiều sách.
Lúc rảnh rỗi có thể dẫn bọn trẻ đến đọc, nếu chúng thích có thể mang về cũng được.
Tôi cũng thấy cô thường mua sách cho chúng."
"Ừ, chủ yếu là bọn nhỏ rất thích đọc.
" Thời điểm này không có điện thoại di động, mấy đứa trẻ đều mê đọc sách.
Trong suốt kỳ nghỉ hè, bọn trẻ ngoại trừ tham gia các lớp học ngoại ngữ thông thường ra, thì chúng dành rất nhiều thời gian trong thư viện huyện.
Đặc biệt là Thiệu Tây và Thiệu Nam, về cơ bản chúng dành cả kỳ nghỉ hè trong thư viện.
Suốt một thời gian vừa đọc vừa tra từ điển những chữ không biết, bây giờ Mục Kinh Trập cảm thấy rằng bọn trẻ còn biết nhiều từ hơn cả cô, bởi vì có nhiều từ không phổ biến và một số từ mà cô không chắc chắn về cách đọc, nhưng chúng lại có thể đọc một cách chính xác.
Nhớ đến mấy thắng trước còn nghĩ mình là cô giáo của mấy đứa trẻ, nhưng bây giờ cô luôn cảm thấy rằng mình không thể dạy được nữa.
Sách trong thư viện huyện có hạn, một số cuốn thì vẫn đang được cho mượn.
Hầu như tất cả những cuốn sách mà chúng có thể đọc đều được chúng đọc qua.
Mục Kinh Trập chỉ có thể mua một số quyển bổ sung cho chúng.
Lời nói của Quý Bất Vọng cũng chạm đến trái tim Mục Kinh Trập.
Mua sách bây giờ không thuận tiện như các thế hệ sau, chỉ cần đặt hàng qua mạng là có thể.
Nếu như có thể mượn thêm ít sách thì quá tốt rồi.
"Liệu có phiền anh không? "Mục Kinh Trập rất cảm động, nhưng vẫn có một chút lo lắng.
"Không phiền, sách là để đọc, thật không công bằng khi đặt chúng ở yên một chỗ, chỉ sau khi đọc xong chúng mới có thể phát huy tác dụng, tôi cũng tin rằng bọn trẻ sẽ trân trọng chúng."
"Vậy thì cảm ơn anh, chờ lần sau tôi sẽ đem bọn trẻ đến tìm anh."
" Được." Quý Bất Vọng trước đây cũng mời Mục Kinh Trập đến nhà anh vài lần, nhưng chưa bao giờ thành công.
Anh cũng mời cô đến ở nhà anh trong lúc quay phim nhưng cũng không thành.
Trong quá trình quay phim, anh chỉ ở bên ngoài chứ cũng không tiến vào bên trong.
Lần này cuối cùng đã thành công.
Quý Bất Vọng rất vui mừng, có vẻ như sự cố gắng của anh trong khoảng thời gian này vẫn còn hiệu quả
" Vậy thì đến vào cuối tuần đi, sau khi bọn trẻ học ở trường nghệ thuật.
"
"Được."
Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc cùng đoàn phim trở về thôn Đại Đông.
Đây là lần đầu tiên thôn Đại Đông được xem quay phim, đúng là một dịp hiếm có.
Đạo diễn Lục và các nhân viên cũng xem qua, bọn họ nghe đạo diễn Lục nói rằng Mục Kinh Trập cũng kinh doanh ở lĩnh vực khác, nhưng họ không ngờ rằng gia đình Mục Kinh Trập thực sự có một nhà máy nhỏ, dây chuyền sản xuất rất thành thục.
Một đứa trẻ như Thiệu Đông cũng đã tổ chức một đội nhặt ve chai, nghe nói đội đã nhặt qua các thành phố lớn Hải Thành, kinh đô...
Mà Thiệu Tây cũng không phải đồn đãi, những bài văn cậu viết đã được đăng trên các tạp chí và báo.
Nửa kỳ nghỉ còn lại của Thiệu Tây rất viên mãn, đặc biệt là sau khi trải qua sự cố tiểu mập mạp, cậu đã viết một số bài văn dưới góc nhìn của trẻ em, thu hút nhiều sự chú ý và thảo luận của mọi người, còn được đăng trên Tuần báo Giáo dục.
Còn em út Thiệu Trung cũng là một thần đồng âm nhạc, nghe cậu bé thổi sáo rất thú vị, đạo diễn Lục còn muốn giao cho Thiệu Trung làm nhạc phim cho ông ấy, nói rằng âm nhạc của Thiệu Trung rất có hồn.
Thiệu Trung không biết gì về nhạc phim, nhưng đạo diễn Lục nói rằng ông ấy rất có niềm tin vào Thiệu Trung.
Thiệu Trung cứ như vậy đã nhận được một công việc, hơn nữa vì cậu bé còn quá nhỏ, đạo diễn Lục có ý định cho Thiệu Trung xem khi ông ấy đã gần hoàn thiện bộ phim, sau khi xem xong, Thiệu Trung có cảm hứng thì sẽ làm được nhạc phim.
Ba đứa trẻ đều có triển vọng, Thiệu Bắc thì không cần phải nói, lại nhìn Thiệu Nam là người ít phô trương nhất, đạo diễn Lục cũng cảm thấy đứa trẻ này thật không đơn giản.
chưa mất bao lâu đã đến lúc trường học khai giảng, đạo diễn Lục mới biết rằng Thiệu Bắc và Thiệu Nam đã nhảy lớp thành công, chúng đã làm kiểm tra rất tốt trong các kỳ thi của học kỳ trước và bài kiểm tra tại chỗ trước khi bắt đầu học kỳ cũng ổn.
Sau khi học kỳ mới bắt đầu, chúng đã nhảy qua lớp hai và lên thẳng lớp ba.
Thiệu Đông và Thiệu Tây cũng vì nhảy lớp mà lần này đã bắt đầu học lớp bốn, nhưng đó chỉ là tạm thời, Thiệu Đông và Thiệu Tây dự định sẽ nhảy lớp tiếp và lên thẳng lớp năm trong học kỳ tiếp theo.
Đạo diễn Lục và đoàn làm phim chỉ có thể giơ ngón tay cái lên, các thành viên trong gia đình này đều thật đáng sợ.
Sử dụng thời gian nghỉ ngơi và tan học, các cảnh trong thôn được quay trong vòng một tuần.
Người trong thôn Đại Đông cũng có một vài lần xuất hiện với tư cách là khách qua đường và diễn viên phụ, Triệu Lan và Lý Chiêu Đệ đều được chọn, cũng có đôi lời thoại.
Cả hai đều nghĩ rằng mình sẽ có thể diện nhiều hơn, nhưng không ngờ rằng những nhân vật mà họ nhận được đều là những kẻ phản diện.
Triệu Lan đóng vai một bà cụ độc ác với tư cách khách mời, dùng diện mạo bình thường mà biểu diễn.
Còn Lý Chiêu Đệ thì đóng vai một bà mối trong phim, cảnh quay chỉ kéo dài hai hoặc ba giây nhưng đã khiến bà đã khiến vai diễn trở nên sống động.
Bởi vì Lý Chiêu Đệ thực sự có sức hấp dẫn của một bà mối xấu chỉ tìm kiếm lợi nhuận.
Vào ngày cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng, Mục Kinh Trập như thường lệ đưa mấy đứa trẻ đi học ngoại ngữ, sau đó chuẩn bị đến Quý gia theo ước định.
Thiệu Đông, Thiệu Tây và Thiệu Nam tranh thủ đi vệ sinh và có một cuộc trao đổi ngắn.
"Mặc dù em rất vui khi có thể mượn sách từ thầy ấy, nhưng em nghĩ rằng thầy Quý đối với mẹ có chút quan tâm quá đà."
Thiệu Nam gật đầu: "Em cũng cảm thấy vậy, đầu năm học còn cho chúng ta cặp sách."
Thiệu Đông hiểu rõ: "Mẹ cũng đã đồng ý rồi, hơn nữa mượn sách cũng là một điều tốt, chúng ta cứ dựa theo ước định đi, nhưng không thể để thầy ấy luôn tặng quà cho chúng ta, lần này chúng ta hãy tặng quà đáp lễ cho thầy ấy đi, có qua có lại.".