Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

chương 569

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ là đối với Đại Lục thì ông hoàn toàn không biết gì cả.

“Đối diện là nơi nào?”

Cố Vân Khê đơn giản giới thiệu một chút: “Thâm Thành, mười mấy năm trước còn là một cái thành phố nhỏ sát biển, hiện tại đã trở thành thành phố cải cách mở cửa giao thương quốc tế tuyến đầu, muốn quan sát thị trường Hoa Hạ thì nhất định phải xem thành phố này làm chuẩn mực đánh giá.”

“Còn thành phố nào nữa?” George hạ quyết tâm đi theo Cố Vân Khê, cô quá tinh khôn.

Thật ra Cố Vân Khê rất buồn ngủ, nhưng còn phải cố gắng nói chuyện với người này, vì mục đích kéo vốn đầu tư nước ngoài, cô cũng dễ liều mạng.

“Bốn thành phố Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu và Thâm Quyến đều có đặc điểm riêng, một cái là trung tâm chính trị, một cái là trung tâm kinh tế, một là thủ đô thương mại ngàn năm, một là thành phố mở cửa mới nổi.”

Tề Thiệu nhìn đến nhíu mày, người này thật đáng ghét, có thể câm miệng hay không?

Hắn vừa định nói chuyện thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nghe máy thì đầu dây bên kia là ngài Đổng gọi đến.

“Tề Thiệu, Tiểu Khê đã trở lại?”

Tề Thiệu không ngờ tin tức của bọn họ lại linh thông như vậy, mới vừa qua một đêm mà thôi.

“Đúng vậy, tối hôm qua cô ấy vừa đáp xuống máy bay.”

“Vậy tôi lập tức qua bên đó.”

Tề Thiệu nhìn phong cảnh phía bên ngoài cửa kính xe hơi: “Chúng tôi sắp qua cửa khẩu rồi.”

Ngài Đổng ngây ngốc, họ đã rời khỏi khách sạn?

“Sao lại gấp gáp như vậy? Tôi còn muốn mời Tiểu Khê ăn bữa cơm, dẫn cô ấy gặp vài người bạn mới.”

“Cô ấy nhớ nhà, nóng lòng trở lại, dù sao sáu năm qua cũng không về lần nào.” Tề Thiệu đã thương lượng với Cố Vân Khê, hai người nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe ở khách sạn Ngũ Hồ Thâm Thành, hẹn người lớn hai bên gia đình trao đổi hôn sự.

Ý Tề Thiệu là muốn làm lớn, nhưng Cố Vân Khê cảm thấy không cần thiết, mời người nhà ruột thịt thân thiết và bằng hữu làm một nghi thức đơn giản là được rồi.

Mặc kệ ra sao, trước tiên phải đăng ký kết hôn ở Cục Dân Chính.

“Vậy chúng tôi sẽ chạy sang bên đó, nhất định phải gặp mặt, đã lâu không gặp Tiểu Khê, tôi rất nhớ con bé.” Ngài Đổng vui vẻ quyết định như vậy, cũng không cho Tề Thiệu cơ hội phản đối.

Cố Vân Khê và Tề Thiệu nhìn nhau.

“Có phải ông ấy có việc không? Có bạn mới?”

“Anh cũng không biết, ông ấy không nói rõ trong điện thoại.” Tề Thiệu khẽ lắc đầu, hắn đã sớm phát hiện, nhóm người HK thân thiết với Cố Vân Khê hơn, thân thiết như con cháu trong nhà mình. George nghe người phiên dịch nói xong, nhịn không được hỏi: “Đây là tình huống gì?”

Cố Vân Khê nhìn ông ta một cái: “Đợi lát nữa ông có thể nhìn thấy những người có tiếng nói nhất của mấy đại gia tộc ở HK, bọn họ đều là siêu cấp phú hào, ông có thể nhìn xem có cơ hội hợp tác hay không.”

George nhịn không được hỏi: “Bọn họ đặc biệt chạy tới gặp cô? Cố Vân Khê, rốt cuộc cô là ai?”

Cố Vân Khê liếc mắt: “Chỉ là một sinh viên học Tiến sĩ bình thường, bọn họ chỉ tới ôn chuyện cũ, ông cũng đừng quên quỹ tín thác Mạc thị của tôi là ở HK, lần này còn bắt tay làm một phiếu.”

George càng nhìn cô càng cảm thấy thần kỳ: “Vậy, còn phải qua cửa khẩu không?”

“Phải qua.” Tề Thiệu không yên tâm khi còn ở lại chỗ này, chỉ có qua cửa khẩu bọn họ mới thật sự được an toàn. “Bọn họ sẽ gặp chúng ta ở phía thành phố bên kia.”

Cứ như vậy, đoàn người thuận lợi thông quan.

Khi Cố Vân Khê bước lên mảnh đất Thâm thành, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.

Kiên định, an tâm, đây là điều mà các quốc gia khác không thể cho cô.

Sau sáu năm, cô rốt cục kết thúc kiếp sống cầu học phiêu bạt, trở về Tổ quốc của mình.

Một giọng nói quen thuộc vang lên, “Cố Vân Khê, hoan nghênh về nhà.”

Cố Vân Khê nghe giọng nói này thì bất ngờ, quay đầu lại thấy Hoắc Vân Sơn một thân nhung trang, còn chào cô bằng quân lễ trịnh trọng.

Cô đáp lễ theo bản năng, ngơ ngác nhìn anh: “Anh họ, sao anh biết hôm nay em về nước?”

Chuyến hành trình tạm thời này, những người biết được có thể đếm trong lòng bàn tay, bọn họ cũng đều có mặt ở đây.

Hoắc Vân Sơn mặt mày mỉm cười: “Anh tuân theo mệnh lệnh của cấp trên đón em đến Thủ đô, máy bay đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng sẵn sàng cất cánh.”

Cố Vân Khê: “... “Vội vã như vậy?

Tề Thiệu: “...” Đám cưới của hắn lại sắp bị ngâm nước nóng sao?

George khiếp sợ há to miệng: “Cố Vân Khê, cô là tên lừa đảo, cô gạt tôi! Đãi ngộ đến mức này còn gọi là người bình thường, không có gì lạ?!”

Tề Thiệu phản ứng đầu tiên, chính là... “Có thể dàn xếp vài ngày hay không? Trước hết để cho chúng tôi kết hôn trước.”

Nhân nhượng lui một bước, tạm thời phải được đăng ký kết hôn với cô trước tiên, hắn cảm giác nếu lần này bỏ lỡ, kế hoạch kết hôn còn lâu mới thực hiện được.

Hoắc Vân Sơn tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Kết hôn có gì mà vội? Tiểu Khê mới 22 tuổi, Tề Thiệu, anh sững sờ cái gì, cùng đi đến Thủ đô đi.”

Tề Thiệu muốn từ chối, nhưng Cố Vân Khê nhìn về phía anh, kéo tay anh cười híp mắt nói: “Không sao, ở đâu chúng ta cũng có thể kết hôn.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio