Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

chương 641

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Vân Khê suy nghĩ cẩn thận điểm này, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Cô ưu nhã ung dung đi lên sân khấu, nhận cúp từ trong tay chủ tịch đoàn, giơ lên thật cao.

Trong khoảng thời gian ngắn, đèn flash flash thành một mảnh.

Cố Vân Khê tươi cười rạng rỡ, nói: "Cám ơn mọi người đã ưu ái, tôi thật cao hứng khi nhận được giải thưởng này. Nhưng nếu hiện tại tôi nhận lấy giải thưởng Thành tựu trọn đời, sau này tôi làm sao còn có thể tiến bộ được nữa đây.

Tôi cảm thấy trên cơ sở giải thưởng Thành tựu này, ít nhất còn có thể làm thêm 50 năm nữa, hy vọng khi đó, tôi đã trở thành nhân vật đi đầu, là người không thể thay thế trong lĩnh vực này.”

Cô không hề che giấu đi tham vọng của mình.

Các học giả tham dự hội nghị nhao nhao đứng dậy, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, gửi tặng đến cô lời chúc phúc chân thành tha thiết nhất.

Không chỉ như thế, Cố Vân Khê còn thuận lợi gia nhập vào đoàn chủ tịch, trở thành một trong những ủy viên ban chấp hành, có quyền lên tiếng nhất định trong ngành.

Đây xem như đã cột mốc thành cô vượt mức mục tiêu của chuyến đi này.

Chỉ có thể nói, người trâu bò đi tới chỗ nào cũng trâu bò.

Mọi người hiếm khi đến HK một chuyến, Cố Vân Khê đã dành ra thời gian hai ngày cho các học viên đi dạo phố, xem thú khắp nơi, chuyện này khiến cho bọn rất vui mừng.

Trong khoảng thời gian này cô cũng tranh thủ hẹn một đám bạn cũ ra ăn cơm, sau đó tra xét tình huống quỹ tín thác Mạc thị, người Mạc gia coi như an phận. Sau đó, cô còn đặt may vài bộ quần áo xinh đẹp, mua rất nhiều quà tặng mang về.

“Ông xã, tình huống bên anh thế nào? Vẫn tốt chứ?”

Tề Thiệu có chút tiếc nuối, nói: "Đã tiến vào giai đoạn gay cấn nhất, hiện tại anh không thể ở cạnh em được. Hay là, em ở đây mấy ngày với anh đi?"

“Em... "

Tề Thiệu vừa định nói gì đó, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, anh bắt máy, bên kia nói gì đó, cô chỉ thấy anh hơi nhíu mày, sau đó anh đưa máy sang cho cô. " George tìm em.”

Cố Vân Khê có chút kỳ quái, nói: "Ông ta tìm em làm gì?”

George nói trong điện thoại, bảo Cố Vân Khê khuyên Tề Thiệu dừng tay, không nên đối nghịch với ông ta nữa, nếu không bọn họ tự gánh lấy hậu quả.

Giọng nói của ông ta quá mức kiêu ngạo, Cố Vân Khê hiển nhiên là có chút không vui: "Tại sao không phải anh ấy phải dừng tay? Tôi đã sớm nói với ông rồi, không nên đụng vào HK rồi, nhưng ông lại không nghe. Bây giờ lại kêu gào cái quỷ gì nữa chứ, đúng là bệnh thần kinh mà.”

Cô quyết đoán cúp điện thoại, còn trừng mắt nhìn vào nó.

Tề Thiệu sờ sờ đầu cô, nói: "Đừng để ý đến ông ta, ông ta sắp thua rồi, tức giận là điều hiển nhiên.” Tuy rằng ngay từ đầu George khí thế hung hãn, Hồng Kông cũng đã bị đánh gần như không có lực trở tay, nhưng ông ta đã quên mất rằng sau lưng HK còn có một chính phủ Hoa quốc.

Khi thị trường chứng khoán sắp sụp đổ, một nguồn tiền thần bí đột nhiên được rót vào thị trường, tiếp theo đó là vô số đợt bán tháo, ngang nhiên cứu thị trường HK.

George tất nhiên là không cam lòng, trực tiếp khiêu chiến.

Vài ngày trước, George bỗng nhiên chủ động bán khống cổ phiếu chỉ hàng hóa tương lai, nhà đầu tư không kịp ngẫm nghĩ lập tức theo vào, thị trường chứng khoán bỗng nhiên giảm mạnh.

Sau đó, nhiều đầu giá thấp cũng được bán ra, đem thị trường này kéo lên, từ đó hai bên bắt đầu giao chiến càng ngày càng kịch liệt.

Cố Vân Khê gần đây bận rộn chuyện hội nghị, nên cũng không quan tâm nhiều đến chuyện của hắn, nên có chút thắc mắc nói: "Anh đóng vai trò gì trong đó?”

Tề Thiệu mỉm cười, nói: "Bất quá chỉ là hỗ trợ, cho bọn họ mượn một ít tiền, xem như là xuất tiền không xuất lực đi.”

Cố Vân Khê khẽ chọc nhẹ eo hắn, nói: "Chỉ là đưa tiền thôi sao? Anh lừa ai vậy?”

Tề Thiệu chỉ cười mà thôi, kỳ thật, hắn là tổng chỉ huy ẩn ở phía sau màn.

Trận chiến này, hắn thề nhất định phải thắng.

Hắn có thể gạt được người đã chết, nhưng lại không gạt được những người quen thuộc của hắn, đặc biệt là những người thân cận nhất ở ngay bên cạnh mình.

Điều đó cũng đồng nghĩa, hắn cũng không muốn giấu diếm vợ mình làm cái gì?

“Hôm nay em định làm gì?”

“Ăn cơm tối xong đi xem phim. "Cố Vân Khê bỗng nhiên phát hiện đã lâu không xem phim, cũng không biết hiện tại có phim nào hay không. “Sau đó đi Lan Quế Phường đi dạo đi, em còn chưa được đi đến đó đâu.”

“Được.”

Hai người tuy nó là hẹn hò, nhưng lại mang theo cũng không ít người, một chiếc xe bảy người chật kín người, không chỉ vậy còn có hai chiếc Hummer một trước một sau hộ giá.

Nhà hàng nằm ở tầng cao nhất, ngồi bên cửa sổ có thể nhìn xuống cảnh đêm cảng Victoria xinh đẹp, đèn đuốc huy hoàng, như mộng như ảo.

Cố Vân Khê đang ngắm cảnh đêm, Tề Thiệu đang nhìn cô, nói: "Đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Cố Vân Khê nâng cằm, thần sắc thả lỏng, bình thản nói: "Sau này, không biết là cảnh đêm cảng Victoria đẹp hơn, hay là cảnh đêm bến Thượng Hải đẹp hơn?"

Tề Thiệu nhàn nhạt liếc nhìn cảnh đêm, cũng cứ như vậy đi, hắn đối với những thứ mỹ lệ thật sự là có chút hứng thú nào. “Nếu em thích ngắm cảnh đêm, vậy chúng ta mua một căn nhà cao tầng đi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio