Xuyên Thành Em Gái Của Nam Chính Và Nam Phản Diện

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thư Bê

Beta: Thanh Thanh

~~~

Cố Thanh Vân đẩy cửa phòng ra, đèn nhỏ chỗ huyền quan sáng lên ánh sáng ấm áp, anh quay đầu lại ý bảo Phó Tiểu Ngư vào nhà trước.

huyền quan: Là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách

Mở đèn, Phó Tiểu Ngư tò mò đánh giá khắp nơi, phát hiện căn phòng này là ba phòng hai sảnh trang hoàng xa hoa, cũng không có chỗ nào đặc biệt, sau khi tuần tra một lần, cô quay đầu lại hỏi Cố Thanh Vân: “Chị thường xuyên ở bên này sao?”

Cố Thanh Vân đóng cửa, dựa vào tủ giày ở huyền quan, nói: “Ngẫu nhiên tới bên này uống rượu thì mới ở lại.”

Phó Tiểu Ngư gật gật đầu, nghĩ thầm thiên kim duy nhất của nhà họ Cố, điểm dừng chân như vậy hẳn là không ít, không có gì kỳ quái cả.

Cố Thanh Vân ném giày ở huyền quan, để chân trần đi đến phòng khách, ngoắc ngoắc tay với Phó Tiểu Ngư, nói: “Qua bên này.”

Phó Tiểu Ngư chớp chớp mắt, chạy tới chỗ anh: “Gì vậy ạ?”

Cố Thanh Vân dẫn cô đi đến trước một căn phòng, nói: “Đêm nay em ngủ phòng này.”

Đó là một gian phòng ngủ phụ, diện tích không nhỏ, có giường lớn thoải mái, phòng quay hướng nam có cửa trượt, bên ngoài là ban công lớn, tròng mắt Phó Tiểu Ngư chuyển một vòng, lắc đầu: “Đã nói rõ ngủ cùng chị mà! Chính là chị em tốt nằm chung một giường, tâm sự này kia đàn ông gì đó.”

Cố Thanh Vân đỡ trán, biểu tình vi diệu, cự tuyệt nói: “Không được, chị không quen ngủ cùng người khác, đã khuya rồi, em đi nghỉ ngơi đi.”

Nói xong không chờ Phó Tiểu Ngư cự tuyệt thì thô lỗ đẩy mạnh Phó Tiểu Ngư vào phòng, còn chuẩn bị thuận tay giúp cô đóng cửa.

Nhưng cửa đóng được một nửa, cánh tay Cố Thanh Vân bỗng nhiên bị Phó Tiểu Ngư ở bên trong nắm lấy.

Phó Tiểu Ngư đáng thương vô cùng mà chớp chớp mắt: “Chị, em sợ bóng tối.”

“Vậy để đèn ngủ.”

“Đèn sáng em không ngủ được.”

“Vậy ngày thường em ngủ như thế nào?”

“Có gấu bông lớn ngủ chung.”

“Vậy bây giờ chị đưa em về nhà.”

“Chị……” Phó Tiểu Ngư làm nũng: “Chị cho em ngủ chung đi.”

Cố Thanh Vân:……

“Buông tay.”

“Em không.”

Cố Thanh Vân bất đắc dĩ thở dài, không định nói lời vô nghĩa với cô nữa, giơ tay đẩy tay Phó Tiểu Ngư, không nghĩ tới mới vừa đẩy ra, tay Phó Tiểu Ngư lại lập tức bám lên.

Cố Thanh Vân lại đẩy, Phó Tiểu Ngư lại bám.

Cố Thanh Vân nâng một tay khác lên gỡ tay cô, Phó Tiểu Ngư cũng nâng một tay khác kịp thời chắn lại.

Hai người bốn tay, một công một thủ, thế nhưng lại đứng ở cửa đánh qua đánh lại.

Khuya như này, may là hiệu quả cách âm trong phòng tốt, hai người gặp chiêu nào phá chiêu đó, động tĩnh không nhỏ, đánh một hồi lại đi đến phòng khách.

Phó Tiểu Ngư hay thay đổi chiêu thức, linh hoạt xảo diệu, Cố Thanh Vân ra quyền đơn giản, mạnh mẽ có lực, chẳng qua là anh biết sức lực của Phó Tiểu Ngư kém xa mình cho nên cũng chỉ lấy ra một hai phần sức lực.

Có lẽ là bệnh chung của người tập võ, càng gặp được đối thủ có thế lực ngang nhau càng có thể kích phát nội tâm hiếu thắng, đánh nhau cũng có thể đánh đến nghiện.

Phó Tiểu Ngư linh hoạt tránh đi một quyền thẳng của Cố Thanh Vân, nhấc chân quét tới eo sườn của anh, Cố Thanh Vân kẹp cánh tay, gắt gao ôm lấy một chân cô, cố định lại khiến cô không thể nhúc nhích.

Phó Tiểu Ngư cau mày, nương theo cánh tay anh thêm sức lực, nhanh chóng nâng lên một chân khác đá về bên kia, Cố Thanh Vân dùng lại trò cũ, lại dùng cánh tay còn lại ôm lấy chân cô đá tới kia.

Tư thế cuối cùng biến thành hai chân Phó Tiểu Ngư quấn chặt lấy eo Cố Thanh Vân, mà Cố Thanh Vân lại là ôm chặt lấy cô chân.

Phó Tiểu Ngư:……

Nếu đối mặt chính là địch nhân chân chính, Phó Tiểu Ngư nhất định sẽ không chút do dự đánh thẳng một quyền vào mặt Cố Thanh Vân, nhưng lúc này hai người chỉ đùa giỡn mà thôi, không có khả năng ra tay tàn nhẫn thật.

Chỉ là, tư thế ôm trẻ con này làm Phó Tiểu Ngư có chút thẹn thùng.

“Chị mau thả em xuống.” Cô đỏ mặt nói.

Bởi vì là tư thế ôm nên Phó Tiểu Ngư cao hơn Cố Thanh Vân nửa cái đầu, Cố Thanh Vân khẽ nâng cằm, trong mắt sáng ngời cất giấu ý cười, trêu chọc nói: “Sao nào, không đánh nữa?”

Phó Tiểu Ngư đối diện sát với anh, trong lòng cảm thán chị Cố lớn lên thật đẹp, cho dù nhìn gần thì gương mặt này vẫn hoàn mỹ, đều là con gái mà cô nhìn đều có chút mê mẩn: “Chị ôm chặt vậy thì đánh thế nào, muốn đánh cũng phải thả em xuống trước chứ!”

“Không thả, em có năng lực thì tự mình xuống.” Cố Thanh Vân nói.

Phó Tiểu Ngư buồn cười hỏi: “Chị ôm em vậy không thấy nặng sao?”

Cố Thanh Vân ôm cô ước lượng, nói: “Nhẹ như vậy, nhiều nhất kg.”

Phó Tiểu Ngư nghĩ nghĩ, bỗng nhiên vươn tay chui vào hai bên nách anh, sau đó dùng sức cù lét, Cố Thanh Vân không nghĩ tới cô sẽ dùng chiêu này, không nhịn được, lực tay lập tức lỏng vài phần, Phó Tiểu Ngư lập tức giống như cá chạch mà trượt xuống từ trên người anh.

“A ha, xuống được rồi! Chị, tiếp tục đánh không?” Phó Tiểu Ngư nói xong, lại bày ra động tác ứng chiến.

Cố Thanh Vân đau đầu xua xua tay, hai người cũng chỉ hơn kém ba tuổi, sao cảm giác như người lớn với trẻ nhỏ, lại còn là trẻ nhỏ dư thừa tinh lực nữa.

Anh ngáp một cái, đi đến trước quầy rượu, nói: “Không đánh nữa, nếu em sợ không ngủ được thì uống chút rượu vang đỏ đi.”

Phó Tiểu Ngư thu hồi động tác, đi theo, nói: “Lúc nãy đánh bài uống rượu tây, giờ uống rượu vang đỏ không có vấn đề gì chứ?”

Cố Thanh Vân nghĩ nghĩ, cầm ly pha lê pha hồng trà, sau đó đẩy cho Phó Tiểu Ngư: “Em uống cái này đi.” Sau đó anh lại mở bình rượu vang đỏ, rót nửa ly cho mình.

Phòng khách có một cửa sổ sát đất rất lớn, ngoài cửa sổ là ánh đèn của hàng vạn nhà trong thành phố S, hai người bưng rượu vang đỏ với trà đi đến bên cửa sổ sát đất rồi ngồi xếp bằng trên mặt đất, sau đó cách cửa kính nhìn cảnh đêm.

Phó Tiểu Ngư vốn nghiêm túc nhìn cảnh đêm, sau đó phát hiện trên pha lê có ảnh ngược của Cố Thanh Vân thì không nhịn được bắt đầu đánh giá anh trong pha lê.

Cố Thanh Vân tuy là thiên kim nhà giàu nhưng nói chuyện cử chỉ đều không làm ra vẻ chút nào, có đôi khi thậm chí cho người ta một loại cảm giác sảng khoái khí phách.

Cô ấy không khó tiếp cận, nhưng lại rất khó thân cận.

Cố Thanh Vân uống rượu vang đỏ, nhìn cảnh đêm, bỗng nhiên thấp giọng thở dài.

Phó Tiểu Ngư nhéo ly pha lê, nhẹ nhàng quay sang hỏi anh: “Chị cũng thở dài à?”

Cố Thanh Vân nhấp một ngụm rượu vang đỏ, quơ quơ chén rượu, buồn cười nói: “Sao chị lại không thở dài?”

Phó Tiểu Ngư phân tích nói: “Chính là cảm thấy người giống như chị hẳn là không cần thở dài, chị xem chị lớn lên xinh đẹp, gia thế lại tốt, sau đó lại tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối để kết hôn thì nhân sinh hoàn mỹ rồi.”

Cố Thanh Vân lắc đầu: “Hào môn không phải phong cảnh như em tưởng tượng, lại nói, chị tốt như vậy, sao em không giúp anh trai em nói tốt, ngược lại nói bậy về bọn họ?”

“Chính là bởi vì chị quá tốt nên em cho rằng anh trai em không xứng với chị!”

Cố Thanh Vân bĩu môi, cười cười, nói: “Em không nói thật.”

Phó Tiểu Ngư:……

Thì ra cô tự nhận kỹ thuật diễn của mình rất tốt nhưng đã sớm bị Cố Thanh Vân nhìn thấu.

Chẳng qua Cố Thanh Vân cũng không có hứng thú đào bới đến tận cùng, nói sang chuyện khác: “Được rồi, uống trà thế cũng đủ rồi, đi ngủ đi.”

Phó Tiểu Ngư có chút xấu hổ, cũng không thể lại mặt dày mày dạn mà quấn lấy anh, chỉ có thể buông ly, xám xịt về phòng.

Chất lượng giấc ngủ của Phó Tiểu Ngư luôn rất tốt, nhưng đêm nay nằm trên giường lại lăn qua lộn lại ngủ không được, cũng không biết nguyên nhân là uống rượu hay là trà, cô ngủ không được còn muốn đi WC.

Rạng sáng giờ, cô đi WC, lại ngoài ý muốn phát hiện cửa phòng Cố Thanh Vân mở, cô thật cẩn thận đi qua, phát hiện bên trong chỉ mở đèn đầu giường, nhưng trên giường lại không có người.

Phó Tiểu Ngư lại đi vào hai bước, phát hiện phòng tắm cũng không có người, lúc sau cô đi vào đi ra tìm một hồi vẫn không thấy bóng dáng Cố Thanh Vân trong phòng.

Phó Tiểu Ngư:……

Muộn như vậy mà Cố Thanh Vân đi ra ngoài? Đi đâu?

Nghĩ nghĩ, Phó Tiểu Ngư gọi điện thoại cho Cố Thanh Vân, phát hiện Cố Thanh Vân cũng không mang di động, đây là nhân lúc cô ngủ chạy ra ngoài chơi?

Do dự một hồi, Phó Tiểu Ngư khoác thêm áo khoác cũng ra cửa, đến cửa thang máy gặp được một nhân viên phục vụ, Phó Tiểu Ngư hỏi người ta nơi này có quán bar vũ trường linh tinh gì hay không, nhân viên phục vụ gật gật đầu, sau đó chỉ đường cho cô.

Phó Tiểu Ngư đi thang máy xuống lầu, vòng đi vòng lại, lại hỏi hai người mới tìm được quán bar phụ thuộc hội sở, ở ngay lầu một hội sở.

Tuy rằng đã là đêm khuya nhưng người đến quán bar vẫn không ít, hiện trường âm nhạc cũng không quá ầm ĩ, người trẻ tuổi tốp năm tốp ba ghé vào cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, trên sân khấu nhỏ có dàn nhạc đang xướng ca khúc hot nhất hiện nay.

Phó Tiểu Ngư dạo qua một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Cố Thanh Vân đâu, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ chị ấy không phải ra ngoài chơi?

Đi đến trước quầy bar, Phó Tiểu Ngư gọi cho mình ly nước trái cây, sau đó ngồi ở trên ghế cao, quay đầu tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Cố Thanh Vân.

Nhưng mà, Cố Thanh Vân còn chưa tìm được thì ánh mắt Phó Tiểu Ngư lại bị bóng dáng một người đàn ông cách đó không xa hấp dẫn.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi rất cao rất tuấn tú, tuy rằng chỉ nhìn thấy sườn mặt nhưng lại làm Phó Tiểu Ngư cảm thấy rất quen thuộc.

Hết chương !

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio